Lúc Lục Chiêu Bạch tới, Triệu Mạch đang gặp gỡ hai cận thần.
Tuổi tác càng lớn bực bội càng chồng chất, mới phát hỏa xong, trên mặt còn mang theo khó chịu, nhìn thấy có người vào cửa, ông ta hừ một tiếng nói: "Giờ mới qua đây?"
Lục Chiêu Bạch hành lễ, khuôn mặt lộ vẻ bệnh tật, khí sắc uể oải, có điều miệng vẫn cười, thuận theo đáp: "Phong hàn chưa khỏi, sợ lây bệnh cho bệ hạ."
Triệu Mạch vẫy vẫy tay, đợi y đi đến gần liền kéo người vào lòng, nhéo mặt y: "Đã mấy ngày còn không đỡ, ngày càng yếu ớt khó chiều."
Lần trước ông ta chơi hơi quá mức, Lục Chiêu Bạch trở về lập tức bị bệnh, tuy nói là hơi quá, nhưng trước nay cũng không phải chưa từng thử qua, sao đến nổi ba bốn ngày vẫn không dậy nổi khỏi giường?
Triệu Mạch nói, thuận miệng hỏi Vương Kiều: "Thái y bảo như thế nào?"
Vương Kiều bẩm thái y đã chẩn trị, cũng không có gì đáng lo, chỉ là sức khỏe của Đốc Công không tốt, cần tĩnh dưỡng.
Triệu Mạch nghe vậy thì nhíu mi, Lục Chiêu Bạch phát giác cho điểm không ổn, vội cười hòa hoãn: "Bệnh nhỏ mà thôi, nô tài thấp hèn, đừng coi ta như chủ tử."
Y nói ra không ngại ngùng chút nào, Triệu Mạch liếc qua, vỗ mặt Lục Chiêu Bạch: "Có nô tài nào dám ngồi lên đùi trẫm?"
Lục Chiêu Bạch nương theo cắn ngón tay ông ta: "Long sàng nô tài con dám bò, huống hồ chân bệ hạ?"
Đầu lưỡi thiếu niên hồng nhuận, khoang miệng ướt nóng kích thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948346/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.