Lục Chiêu Bạch hít sâu một hơi, trở tay vỗ lên mặt hắn: "Đừng làm càn."
Đa số thái giám sẽ dùng huân hương thoa lên người, nhưng Lục Chiêu Bạch không giống vậy, y chán ghét những mùi hương đó, ngay cả tắm gội cũng chỉ dùng xà phòng.
Giây phút ngón tay y dán lên mặt Triệu Vô Sách, hắn thấp thoáng ngửi được mùi hương nơi đầu ngón tay Lục Chiêu Bạch, là mùi thuốc đắng ngắt.
Triệu Vô Sách nghiêng đầu cắn đốt ngón tay y, khoang miệng ẩm ướt bao bọc ngón tay người nọ, làm y cứng người.
Sau đó, Triệu Vô Sách xoay qua đè y lên trên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, chiếm hữu trong mắt hắn quá mức rõ ràng để nhìn thấy: "Đốc Công đúng là tuyệt tình mà, mới đó đã không chịu nhận quen biết rồi?"
Lúc nói lời này, miệng Triệu Vô Sách còn đang cắn ngón tay của y không nhả, câu từ mơ hồ, đầu lưỡi xẹt qua ngón tay khiến y bất giác rùng mình.
Lục Chiêu Bạch rút tay về, nắm cằm Triệu Vô Sách: "Điện hạ thuộc giống chó?"
Hoảng loạn đi qua, Lục Chiêu Bạch tìm về sân nhà mà mình quen thuộc.
Dù còn đang bị Triệu Vô Sách vây giữ, nhưng đôi mắt của y vẫn sáng rực, như mắt lang sói trong bóng tối.
Lục Chiêu Bạch dùng sức, mặt Triệu Vô Sách bị nắm ra dấu đỏ, hắn thuận theo kêu thành tiếng: "Gâu!"
Lục Chiêu Bạch:......
"Nếu điện hạ không có việc gì, nô tài liền đi trước."
Y coi như hiểu được, đầu óc người này phân nửa là có bệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948344/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.