Triệu Vô Sách buông lời bông đùa, ngoài miệng còn muốn chiếm hời từ người nọ, không đợi Lục Chiêu Bạch phản bác đã cắn môi y.
Môi lưỡi dây dưa, Lục Chiêu Bạch bị hắn giữ say gáy, chỉ có thể thụ động thừa nhận nụ hôn này.
Còn có ngón tay của Triệu Vô Sách.
Không ngừng tác quái dưới thân y, ngón tay bôi thuốc mỡ, thăm dò vào từng ngóc ngách bên trong.
Đằng trước của Lục Chiêu Bạch cũng nảy sinh phản ứng, tuy Triệu Vô Sách không cắm vào nhưng ngón tay của hắn lại không khác gì nam căn thứ hai, mài nghiền hết kiên nhẫn của Lục Chiêu Bạch, không hề có dấu hiện ngừng lại.
Ban đầu Lục Chiêu Bạch đúng là thấy đau, tối nay Triệu Mạch phát tiết tàn nhẫn lên người y, sau khi trở về y chán ghét súc rửa, dường như không xem đây là da thịt của bản thân.
Nhưng lúc này, động tác của Triệu Vô Sách rõ ràng không quá mạnh bạo, lại khiến y chảy nước mắt.
Chờ đối phương nhả môi y ra, thanh âm của Lục Chiêu Bạch đều đã nghẹn ngào: "Khốn nạn......"
Y hàm hồ mắng, Triệu Vô Sách tâm tình vui vẻ đáp lời: "Ừm, ta khốn nạn."
Lục Chiêu Bạch ngay cả sức lực chửi mắng người cũng lười dùng.
Sau đó đau đớn dần dịu đi, chuyển thành cảm giác khó lòng giải thích khác. Mang theo chút ngứa ngáy trống rỗng, những nơi mà ngón tay đâm vào đều bị lấp đầy no đủ.
Như vậy trong một khoảnh khắc, y thậm chí hy vọng Triệu Vô Sách có thể tiến vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948300/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.