Sáng sớm hôm sau, Lục Chiêu Bạch dậy trễ.
Có chó con ngủ bên cạnh, Lục Chiêu Bạch vốn dĩ cho rằng mình sẽ ngủ không yên giấc, nào ngờ chỉ chốc lát sau đã chìm vào trong mộng.
Lúc y rời giường, mặt trời đã lên cao, trong phòng ngoại trừ y ra không còn ai khác.
Lục Chiêu Bạch gọi nội thị vào cửa hầu hạ, sau khi dò hỏi mới biết, Triệu Vô Sách đã đi từ sớm rồi.
Trước khi đi, hắn còn nhắn lại.
"Điện hạ nói, để ngài yên tâm nghỉ ngơi, trò hay diễn hẳn mấy ngày, không cần vội vã. Ngài ấy còn nói......"
Câu kế tiếp, tiểu thái giám có chút nói không nên lời, Lục Chiêu Bạch liếc hắn một cái, mới nghe thấy hắn run rẩy tiếp tục: "Còn nói, ngài, ngài nếu...... Nhớ nhung điện hạ thì, cửa lớn điện Phù Vân sẵn sàng vì ngài rộng mở cả ngày."
Chỉ một câu mà hắn lắp bắp hết nửa ngày, trước sau không dám ngẩng đầu, chỉ là thân mình khẽ run, hiển nhiên là sợ chủ tử nhà mình thẹn quá hóa giận, sẽ trút lên đầu người truyền lời là hắn.
May mắn Lục Chiêu Bạch không định làm như vậy.
Hắn chỉ nhìn lướt qua nội thị đang quỳ trên đất, vẻ mặt uể oải: "Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi——"
Đang nói dở bỗng dừng lại: "Bỏ đi, lấy quần áo của ta tới đây."
Tiểu thái giám vâng lời đi lấy đồ rồi trở về, lúc quay lại còn mang theo một phong thư: "Chủ tử, ngài xem qua."
Lục Chiêu Bạch mở thư ra xem, mới biết lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-den-ben-cua-so-phia-tay/2948298/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.