Chương 37:
"Em không thích sao?" Thẩm Hà hỏi.
Không phải, Dư Hoan không thấy ghét anh, thậm chí còn có cảm giác rung động. Nhưng mỗi lần hôn môi, cơ thể cậu đều trở nên kỳ lạ, khiến cậu rất khó chịu. Ngoại trừ ngượng ngùng, chỉ toàn cảm giác kỳ lạ đấy.
Cũng may Thẩm Hà không ép Dư Hoan.
Cậu cực kỳ hài lòng điểm này của Thẩm Hà, trông có vẻ anh rất để ý cảm xúc của cậu.
"Đi ngủ thôi." Thẩm Hà đứng dậy, tranh thủ kéo cậu lên: "Anh về phòng trước. Bảo bối, mai gặp lại." Rồi đột nhiên hôn chụt xuống môi cậu một cái, mặt Dư Hoan hơi ửng đỏ: "Ừm, mai gặp lại."
Tuy nói vậy, nhưng hôm sau cậu lại không thấy bóng dáng Thẩm Hà. Anh biến mất ở ngọn núi to này như bốc hơi khỏi nhân gian, mọi đồ dùng của anh đều mất tăm mất tích. Chú chó Berger, quần áo, bàn chải đánh răng, ly nước, tất cả đều không thấy đâu.
“Thẩm Hà? Thẩm Hà!”
Dư Hoan tìm kiếm như điên, nhưng trên núi chỉ có một khu nhà và một tòa biệt thự, không còn gì khác, không một bóng người, không một ai. Yên tĩnh tựa bãi tha ma.
“Thẩm Hà! Anh ở đâu!!”
Lần đầu tiên Dư Hoan hoảng hốt tới mức gặp ảo giác. Điên cuồng tìm những đồ Thẩm Hà từng sử dụng trong nhà, nhưng không có một thứ gì, kể cả một sợi lông chó cũng không. Cậu sợ đến phát khóc, lòng trống rỗng, một cảm giác cậu chưa từng thấy trước đây.
Dư Hoan lảo đảo chạy từ trên núi xuống, đầu óc choáng váng. Đột nhiên có một hình ảnh hiện lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-cu-cuong-co-chap-trong-sinh/526181/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.