Chương 36: Dư Hoan nghĩ bản thân là một tên bất tài vô dụng, không ngờ lại ở vị trí cao hơn người khác trong mắt Thẩm Hà. Cậu bị trêu tới mức mắt đỏ hoe, bật khóc. Anh dừng tay, hôn lên miệng cậu, vốn chỉ định chạm nhẹ một chút, nhưng hôn như nào cũng không đủ, sao cái miệng kia lại có thể ngọt đến vậy. “Bảo bối...” Dư Hoan thở không ra hơi, chỉ có thể yếu ớt ậm ừ vài cái, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt. Cuối cùng Thẩm Hà cũng đầu hàng, dừng động tác lại, nói: "Được rồi được rồi, là anh sai, anh không nên động chạm vào em." Anh ngồi dậy, kéo cơ thể mềm nhũn của Dư Hoan vào lòng, thấy cậu hơi run lên, vẻ mặt sợ hãi, tim anh như thắt lại. Do anh quá vội vàng, không để ý cảm nhận của bảo bối. Thẩm Hà vuốt mặt cậu, trấn an: "Bảo bối ngoan, đừng khóc, ông xã sai rồi."
"Anh đừng chạm vào tôi." Dư Hoan kéo tay anh ra, mọi chuyện đi tới mức này, coi như là do anh muốn làm vậy, nhưng cậu lại không thấy phản cảm sự đụng chạm của anh, chỉ thấy bản thân kì lạ. "Anh tên là gì?" Cậu hỏi. Nhớ rõ tên để còn báo cảnh sát. Thẩm Hà: “Thẩm Hà.” Thẩm Hà?? Dư Hoan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, rồi giơ tay nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình, không tin nổi. Thẩm Hà chính là cái tên được khắc trên chiếc nhẫn này. Như nhìn thấu sự nghi ngờ của cậu, Thẩm Hà nói: "Chiếc nhẫn này là do anh đeo lên tay cho em, lúc ấy em đồng ý lời cầu hôn của anh. Như vậy có thể nói, giữa chúng ta chỉ thiếu một cái hôn lễ." "Tôi đồng ý lời cầu hôn của anh?" Thẩm Hà cực kỳ nghiêm túc gật đầu, trông không hề chột dạ: "Ừm." Dư Hoan vẫn thấy hơi khó tin, không tin rằng hồi trước mình từng hẹn hò với một người đàn ông. Thẩm Hà nói tiếp: "Có phải trên lưng em có con dấu không? Dấu do một ai đó ấn vào?"
Mắt Dư Hoan hơi lóe sáng. Thẩm Hà kể: "Con dấu kia cũng do anh ấn vào. Anh còn biết trên đó viết cái gì." Giọng Dư Hoan hơi run lên: "Viết cái gì?" Thẩm Hà nói một cách thâm tình: "Tình yêu của anh." Trái tim lại không an phận nảy lên. Dư Hoan hoàn toàn quên mất ban nãy anh đã khiến cậu đau như nào, chỉ biết bây giờ bản thân đang cảm thấy kích động, không rõ phải làm sao. Tất cả những gì đối phương nói đều đúng, chẳng lẽ đây thật sự là vị hôn phu hồi trước của cậu sao? Thẩm Hà hỏi: "Bây giờ tin chưa?" Dư Hoan không nói nên lời. "Không sao." Thẩm Hà rút một tờ giấy vệ sinh ở dưới, lau vết máu trên ghế. Thấy vết máu kia, mặt Dư Hoan hơi đỏ lên. Anh nói tiếp: "Anh sẽ từ từ giúp em nhớ lại." "Em..." Dư Hoan chỉ tin một nửa: "Sao em lại mất trí nhớ?" "Đều do anh. Lúc em sống chết muốn gả cho anh, anh chưa đủ khả năng khiến em hạnh phúc. Sau đó xảy ra tai nạn giao thông, em mất trí nhớ rồi quên anh."
"Em em... Em sống chết muốn gả cho anh?" Đôi mắt Thẩm Hà đỏ lên, nhìn qua trông cực kỳ đáng thương: "Đúng rồi." "Hồi trước em như thế nào?" Dư Hoan cảm thấy rất mờ mịt: Hồi trước cậu còn làm những việc như vậy sao? "Em..." Thẩm Hà ôm mặt cậu, đau lòng nói: "Hồi trước em là người đội chồng lên đầu. Chưa bao giờ chửi anh, chưa bao mắng anh, cũng chưa giờ đánh anh. Anh nói gì, em lập tức làm theo như vậy. Không những nấu cơm cho anh hàng ngày, còn yêu anh coi anh là tất cả, luôn muốn anh hôn, muốn anh ôm một cái, không có anh chỉ một giây0, em đã không chịu nổi. Em biết không? Hồi trước, em thật sự rất dịu dàng, cũng vì điểm này mà anh yêu em sâu đậm, không kiềm chế được." Dư Hoan kinh ngạc: "Em, em dịu dàng?" Thẩm Hà đau khổ rúc đầu vào lòng cậu. Nói với giọng bi thương, nghẹn ngào kể lại: "Đúng vậy. Hồi trước em rất nghe lời anh. Ông xã kêu em đi hướng tây, em chắc chắn sẽ không đi hướng đông. Ông xã nói cái gì chính là cái đó. Em còn bảo lời ông xã là mệnh lệnh. Em cũng chưa bao giờ phản kháng anh. Ngoại trừ ông xã ra, em tuyệt đối sẽ không cho tên đàn ông nào khác động vào người." Dư Hoan: “...” Cậu chắc chắn sẽ không tin. Dư Hoan nghi ngờ độ chân thật trong những lời này, đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hà bỗng rơi ra hai giọt nước mắt: "Hoan Hoan, em đồng ý với anh được không? Trở thành em của hồi trước, ngoan ngoãn yêu thương ông xã một lần nữa nhé?" "Anh đừng khóc..." Không biết tại sao, vừa thấy anh rơi lệ, tim cậu bỗng trở nên đau thắt, gật đầu lia lịa: "Được, em đồng ý với anh, em sẽ từ từ nhớ lại." "Vậy... Trước tiên tới Cục Dân Chính với ông xã đăng ký giấy kết hôn được không?" “Ê, này..." Dư Hoan cảm thấy hơi thái quá, không muốn đồng ý, dù sao phải đợi cậu khôi phục ký ức rồi mới đồng ý chứ. Nhưng người kia lại rúc đầu vào lòng cậu, khóc rưng rức: "Tim anh đau quá, bảo bối, thật sự rất đau." "Em..." Dư Hoan cũng rất đau, không thể nhìn Thẩm Hà khóc, vì như vậy tim cậu sẽ đau thắt lại. Đột nhiên không hiểu bị ma xui quỷ khiến kiểu gì, cậu gật đầu: "Anh đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi." Đối phương ngẩng đầu mới được một giây, vừa nãy còn đau khổ chết đi sống lại, bây giờ đã vui vẻ như một đứa nhóc tì: "Để anh lái xe." Dư Hoan: "..." Cậu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Một phút sau, xe đã đậu ngay trước Cục, thậm chí Dư Hoan còn chưa kịp phản ứng. Hóa ra tên khốn này vốn đã đậu xe gần Cục. Cậu biết mình bị mắc mưu, lập tức hối hận: "Em, em không mang theo sổ hộ khẩu." "Không sao." Thẩm Hà như dùng ảo thuật, lấy ra hai quyển sổ màu hồng từ trong túi, rồi vội vàng kéo Dư Hoan chạy vào Cục Dân Chính: "Mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ thiếu bà xã thôi." Dư Hoan: "..." Từ từ, sau anh có sổ hộ khẩu của cậu? Thẩm Hà cười nói: "Anh trộm từ mẹ em." Dư Hoan: “...” Đang ngu ngu ngơ ngơ tự nhiên có được thằng chồng. Cậu hối hận, cực kỳ hối hận. Cũng may ông trời ra tay giúp đỡ. Bây giờ là 10 giờ tối, sao Cục Dân Chính vẫn làm việc được. Vừa khéo nhưng cũng lại không khéo, Cục Dân Chính vẫn sáng đèn. Tất cả mọi sự trùng hợp như đã được chuẩn bị trước. Dư Hoan muốn chạy, lại bị Thẩm Hà kéo vào trong. "Tɦασ mẹ! Em không muốn đăng ký kết hôn!" Thẩm Hà nhoẻn miệng cười: "Muộn rồi." Khi đó cậu không ngờ tương lai mình sẽ có lúc như này, tóm lại chính là hối hận, cực kỳ hối hận. Bây giờ Dư Hoan đang mặc tạp dề hoa, cầm cây lau nhà, ánh mắt u oán, nhìn trừng trừng tên đàn ông vuốt chó trên sô pha. Nấu cơm cậu là người nấu, quần áo cậu là người là, lau nhà cậu là người lau, ngay cả con chó cũng do cậu bế từ dưới chân núi lên. Ba hôm trước, Dư Hoan ngu ngơ bị người ta kéo đi đăng ký giấy kết hôn, rồi lại bị người nọ bắt cóc mang về làm vợ ở một biệt thự trên núi, bây giờ còn phải dọn nhà cho thằng chồng khốn nạn kia. Cậu cảm thấy rất bực bội, trừng mắt với Thẩm Hà, nói: "Ê, tổ sư nhà anh, tới đây giúp cái được không? Một mình em làm việc mệt lắm, anh đâu cần phải ôm chó hoài như vậy? Anh có biết chó chưa tắm một tuần rồi không? Bẩn lắm đấy." Ánh mắt Thẩm Hà tỏ vẻ đáng thương, đáp: "Em không yêu anh, hồi trước em chưa bao giờ để anh làm việc nhà." Dư Hoan: “...” Thôi được, đành chịu đựng trước, để khôi phục ký ức, bây giờ cậu phải làm quen với những việc này. Không biết vì sao, Dư Hoan cảm thấy rất tức giận, rất muốn đục mấy cái lỗ lên người tên kia. Nhưng vừa thấy ánh mắt anh đáng thương như chú chó nhỏ, lửa giận trong người lập tức biến mất, không sót lại chút gì. Thấy Dư Hoan thở dài, Thẩm Hà hơi hối lỗi, anh vuốt sống mũi, ôm chó vào phòng tắm, nói: "Vợ anh vất vả rồi, để anh tắm cho chó." Dư Hoan thấy nhẹ nhõm hơn chút: "Nhớ phải chải lông trước, không kẻo lại rụng lông khắp nơi." Thẩm Hà với chó đồng thời vẫy vẫy đuôi: "Ok." Dư Hoan quét hét đống lông chó bay khắp nhà, rồi vào bếp chuẩn bị thức cho hai con chó. Một bát là cho Thẩm Hà, còn một bát dành cho chú Berger của hai người. Cậu chỉ để một chút ức gà cho anh, vì buổi tối anh không thích ăn nhiều. "..." Từ từ, sao cậu biết được? Dư Hoan đỏ mặt, không hiểu sao lại có một chút ký ức rất quen thuộc, chẳng lẽ Thẩm Hà thật sự là chồng cậu. Dư Hoan nhìn đôi tay chưa kịp lau khô của mình, đúng là cậu không phản cảm với anh, cũng cảm thấy rung rinh. Hơn nữa, bây giờ cậu còn thích ở chung với Thẩm Hà. Điện thoại reo lên, có người gọi tới. Là chị Lưu. Sắc mặt Dư Hoan xám xịt, tắt điện thoại. Một lúc sau, chị Lưu lại gọi tới. Cậu mất kiên nhẫn, đành bắt máy, nói: "Có chuyện gì à?" Giọng chị Lưu nghe rất tức giận: "Dư Hoan, sao mấy ngày nay em không ở công ty?" Dư Hoan: "Thật sự xin lỗi, em đã nghỉ việc." Chị Lưu ở đầu bên kia sửng sốt, hỏi: "Em nghỉ việc sao chị lại không biết?" Giọng Dư Hoan lạnh lùng: “Không nói cho mà thôi.” Chị Lưu: "Em sẽ không được nhận lại lương." Dư Hoan: "Không cần." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng: "Thật sự xin lỗi em, lúc đấy chị hồ đồ quá. Em cũng biết mà, tiền ngay trước mặt, sao con người kiềm chế được, chị rất xin lỗi vì đã làm tổn thương em." Điện thoại bỗng bị cướp mất, không biết Thẩm Hà bước tới từ bao giờ, một tay ôm eo cậu, một tay cầm điện thoại, lạnh lùng cười, nói: "Vậy cô kiếm được bao nhiêu rồi? Đi mà gọi hỏi ông chủ của cô, bây giờ Tưởng Hành đứng ở vị trí nào. Đúng rồi, tranh thủ nói với ông ấy, mau dọn đồ đi." "Anh làm gì đấy?" Dư Hoan muốn lấy lại điện thoại, Thẩm Hà cúp máy. Anh cười, kề môi sát lại mặt cậu: "Hôn một cái, hôn một cái rồi trả em." Dư Hoan đẩy mặt anh ra: "Đừng nghịch." "Không nghịch." Thẩm Hà đẩy cậu lên một góc nhỏ trên bàn, nhìn sâu vào đôi mắt Dư Hoan không rời, giọng điệu chảy nước như đang nũng nịu: "Em hôn anh đi, em đã không hôn anh ba ngày rồi. Nếu em hôn anh, không chừng em lại nhớ ra anh là ai." Dư Hoan: “...” Thẩm Hà thúc giục: "Nhanh lên, mau hôn anh." Tai Dư Hoan đỏ ửng, chậm rãi kề sát môi anh rồi hôn chụt một cái. Thẩm Hà thỏa mãn, hừ một tiếng. Vẫy vẫy đuôi, ôm cậu vào lòng: "Có phải đã nhớ ra gì không? Anh thấy nên hôn sâu một chút, sẽ giúp khôi phục ký ức hơn." Mặt Dư Hoan đỏ bừng: "Có phải anh đang lừa em không đấy?" Thẩm Hà: "Sao vậy được, anh yêu em không hết, lừa em kiểu gì?" Anh lại thò đôi môi đỏ qua: "Bảo bối...hôn nhanh quá, anh chưa cảm nhận được, hôn lần nữa được không?" Ngoài kia, hoàng hôn đang dần biến mất sau ngọn núi, tia nắng màu đỏ xuyên qua cửa kính chiếu vào, khiến đôi mắt xinh đẹp của anh hiện lên ánh hồng. Rất đẹp, đẹp đến mức làm Dư Hoan vô thức lún sâu. "Chỉ hôn chút thôi..." "Rồi." Cậu ôm cổ anh, hôn lên. Thẩm Hà phối hợp hé miệng, chủ động vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cậu. Những gì Dư Hoan cảm nhận được chỉ là cảm giác mềm ướt nhưng ngọt ngào, như ngậm một nắm kẹo bông gòn trong miệng. Cảm giác này thật sự rất sướng. Hai người đều tiếc nuối tách ra. Dư Hoan ngượng ngùng lùi lại, thở hổn hển, nói: "Đủ rồi... Có nhớ ra cái vẹo gì đâu..." Thẩm Hà không chịu buông tha, lại hôn cậu: "Không đủ, sao đủ được." "..." Dư Hoan lại có cảm giác mình bị mắc mưu. Chú chó to trong nhà vẫy vẫy đuôi, miệng ngậm bát, bất mãn tách hai người đang hôn kia ra. Dư Hoan đẩy Thẩm Hà: "Đừng hôn nữa, chó đói rồi." Anh không cam lòng, trừng mắt liếc nhìn con Berger đáng thương nằm trên sàn. Dư Hoan ra ngoài, nói: "Em đi chuẩn bị thức ăn cho chó." Thẩm Hà thừa dịp cậu đi ra, ném con chó đã quấy rầy anh hôn vào thùng rác, u ám bảo: "Ở yên đây, rồi tao mang mày xuống núi." "Ư ử..." Berger nhấc nắp thùng rác, ngồi bên trong vô tội kêu ư ư, chú mở to mắt, nhìn Thẩm Hà đang nói với Dư Hoan: "Hoan Hoan... Anh đói, em lấy cơm cho anh trước đi." "Hoan Hoan vẫn chưa về nhà sao?" Ôn Nhu gọi điện thoại tới. Không biết tại sao, lúc Dư Hoan nhận được điện thoại từ Ôn Nhu, cậu lập tức kinh hồn bạt vía. Vội bịt cái miệng đang rầm rì của Thẩm Hà theo bản năng vì sợ bà phát hiện ra anh, đáp: "Sớm thôi mẹ, mai con sẽ về." Sắc mặt Thẩm Hà hơi xám xịt. Ôn Nhu hỏi: "Tiểu Huệ thế nào rồi?" Dư Hoan: "Vâng, vẫn tốt." Ôn Nhu: "Vậy thì tốt, mẹ còn tưởng con không qua lại được với con gái. Không ngờ con còn tranh luận với mẹ, muốn đưa cô ấy đi du lịch. Không sao, con ở bên cô ấy nhiều vào, thúc đẩy tình cảm, mẹ không quấy rầy hai con nữa." Dư Hoan gật đầu: "Vâng." Ôn Nhu tắt máy. Cậu thấy ngứa ngứa ấm áp ở lòng bàn tay, Dư Hoan giật mình, như đụng phải lửa, vội thu bàn tay đang bịt miệng Thẩm Hà lại. Anh liếm khóe miệng, không vui hỏi: "Tiểu Huệ? Người mẹ em nói tới là ai? Em có bạn gái sao?" Dư Hoan lắc đầu: "Không phải. Mẹ em không thích em ra ngoài, nên phải tìm cách nói dối mẹ." Thẩm Hà chớp chớp mắt: "Sao lại phải nói dối? Chúng ta ở bên nhau không tốt sao?" Dư Hoan thở dài: "Nói chắc anh cũng không hiểu, mẹ em là người cổ hủ." Thẩm Hà cười lạnh lùng: "Tất nhiên anh hiểu." Dư Hoan ngẩng đầu: "Sao anh biết?" Sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Hà tan biến, anh bế Dư Hoan lên, ôm cậu vào phòng khách: "Em không thể rời khỏi anh, anh sẽ không cho phép bất kì ai cướp bảo bối từ bên người anh đi." Dư Hoan không kiềm chế được, tim đập thình thịch, cậu trả lời "Vâng" theo phản xạ. Vừa thốt ra lập tức giật mình bụm miệng, cứ như người vừa nói không phải mình. Thẩm Hà sửng sốt, đẩy cậu xuống sô pha gấp gáp hôn, nhưng sức của Dư Hoan cũng rất lớn, anh chưa kịp hôn, người dưới thân đã đá anh xuống sàn. Nhớ hồi trước Thẩm Hà kể cậu là một người vợ dịu hiền, Dư Hoan ngẩn người, xấu hổ ho khan hai cái, nói: "Xin lỗi, sức em hơi lớn." "Không sao." Thẩm Hà không hề tức giận, cọ tới cọ lui trong lòng cậu. Sô pha to như vậy, anh lại dính với Dư Hoan ở một chỗ, cứ như hận không thể lớn lên trên người cậu: "Có thể ở bên em như này là đủ rồi." Mười hai giờ đêm, Thẩm Hà ngáp ngắn ngáp dài. Dư Hoan tìm một bộ phim kinh dị, nhất quyết kéo anh xem cùng, kéo cả chú Berger cũng đang ngáp lên ngáp xuống. Berger và Thẩm Hà đều muốn ngủ, một bên dựa vào vai trái cậu, một bên dựa vào vai phải cậu. Ánh đèn mờ nhạt, nhìn qua trông cực kỳ ấm áp. Phim tới hồi cao trào, Dư Hoan sợ hãi, lay hai con chó tỉnh dậy, nói: "Đừng ngủ nữa, xem hết với em." Thẩm Hà "Ưm" một tiếng rồi lại nhắm mắt, Berger ở bên cạnh cũng "Ư ử", cố gắng mở mắt ra. Cả hai con chó đều nản hết cả người . Một lúc sau, phim kết thúc, hai con chó đã dang tay dang chân nằm ngủ theo hình chữ X, một bên ngủ cạnh chân Dư Hoan, một bên gối lên đùi cậu, yên lặng nhắm mắt. Dư Hoan cúi đầu, ngắm kỹ ngũ quan của Thẩm Hà. Rất anh tuấn. Anh tuấn tới mức cậu phải hoài nghi một người đàn ông như thế sao lại là đồng tính luyến ái, còn yêu cậu nữa. Nhưng sự thật đúng là vậy, anh không những yêu cậu, còn muốn ở bên cậu cả đời. "Thẩm Hà..." Dư Hoan nhẹ nhàng vỗ mặt anh, nói: "Lên giường ngủ nào." Thẩm Hà "Ưm" một tiếng nhưng không nhúc nhích, có vẻ đang làm nũng. Dư Hoan lại vỗ vài cái nữa. Cậu rất thích một Thẩm Hà như vậy, không biết tại sao, nhưng anh luôn khiến tim cậu loạn nhịp. Bây giờ cậu càng ngày càng tin những gì Thẩm Hà nói. Dư Hoan nhìn chiếc nhẫn đã đeo trên tay rất nhiều năm, mặt trên của nhẫn khắc tên Thẩm Hà, khắc rất sâu, tựa như sợ sẽ biến mất. Bỗng một cánh tay ôm lấy cổ cậu, ấn đầu cậu xuống. Dư Hoan giật mình, khi lấy lại tinh thần, đã thấy mặt cậu kề sát mặt anh. Thẩm Hà khẽ mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, ánh mắt tràn đầy ý cười và ôn nhu: "Hôn chút nhé?" Dư Hoan: "Hôm nay anh đã hôn em không dưới hai mươi lần." --- Đôi lời editor: Anh Thẩm bốc phét vừa vừa thôi =)) May mà vợ anh đủ tỉnh táo để nhận ra đấy. Tui ngoi lên xíu thôi chứ không chắc sẽ ngoi phát nữa vào lúc nào T_T nhưng yên tâm không drop nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]