Dư Hoan khó chịu, thực sự rất khó chịu: "Bố khỉ, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"*¹
Cành cây trong tay anh bị giật, bẻ đôi rồi ném xuống mương. Thẩm Hà không còn gì trên tay, cảm giác muốn véo thứ nào đó thoải mái, ví dụ như mặt của Dư Hoan.
"Gọi anh ơi đi, nếu tớ hài lòng thì sẽ kéo cậu lên."
“…”
“Cậu điên rồi à?”
Thẩm Hà nhướng mày: “Cậu không định gọi?”
Dư Hoan khinh thường dựa lên tường đất: "Cậu cứ nằm mơ tiếp đi, tôi - Dư Hoan, dù phải chết dưới cái mương hôi thối này, biến thành một đống bùn, cũng nhất quyết không gọi anh ơi với tên chó con như cậu."
"Ồ..." Thẩm Hà bất đắc dĩ đi lên phía trước: "Nếu đã vậy thì tớ đi đây. Bạn Dư ngâm mình vui vẻ dưới mương nhé."
Dư Hoan hừ lạnh.
Bóng dáng cao gầy của Thầm Hà đi càng lúc càng xa, đi thì đi luôn đi, vậy mà còn không quên hù dọa Dư Hoan: "Bạn Dư, cậu chú ý an toàn nhé... Một khi trời tối, tất cả yêu ma quỷ quái đều sẽ xuất hiện."
"..." Dư Hoan hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể kiên trì được.
Thẩm Hà còn cố tình hù thêm một câu: "Nghe nói... Quanh đây chôn vài ngôi mộ... Ngay gần cậu có một ngôi, người được chôn là một cô gái chết do tự sát, oán khí rất nặng, cứ đến tối cô lại ngồi trên mộ rồi khóc..."
"Thẩm Thẩm Thẩm..." Dư Hoan không kiềm chế được, chạy theo Thẩm Hà, vừa chạy vừa hoảng sợ nhìn xuống đất, lo bên dưới sẽ có cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-cu-cuong-co-chap-trong-sinh/526146/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.