Một giờ trước, Thẩm Hà và Dư Hoan ngồi trong xe thương lượng việc tái hôn, một giờ sau, hai người đánh nhau, khiến xe bị lật, còn lật vài vòng.
Trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Thẩm Hà thở thoi thóp nằm giữa vũng máu, cười với Dư Hoan: "Cho em thêm một cơ hội. Tái hôn không?"
"Cụ nội nhà anh..." Dư Hoan tức đến mức phun ra một búng máu: "Chó chết."
"Xem ra là không muốn." Thẩm Hà yếu ớt chớp chớp mắt, bắt lấy tay cậu: "Vậy cùng nhau xuống địa ngục thôi."
Dư Hoan muốn khóc cũng không được: "Đệt mợ, anh là một tên điên!"
Cậu muốn rút bàn tay bị anh nắm chặt, nhưng đối phương không có ý định buông ra, tay anh như vòng sắt, gắt gao khóa chặt cậu.
Thẩm Hà mỉm cười đầy mờ ám: "Em nên biết từ khi mới gả cho tôi."
Dư Hoan tức đến đau thắt cả ngực: "Anh tra tấn tôi bảy năm chưa đủ sao?"
Thẩm Hà cắn răng: "Em có thể trả hết chỗ nợ em nợ anh chỉ với bảy năm? Nói cho em biết, Dư Hoan, kiếp này em không trả được, kiếp sau anh sẽ không buông tha em."
Thẩm Hà hút thuốc, trong tay còn có chiếc bật lửa được cầm trước khi bị lật xe. Ngay bên cạnh bọn họ là xăng, chỉ cần anh bật lửa, cả hai đều phải chết ở chỗ này.
Giọng Dư Hoan run lên: "Tên điên Thẩm... Đầu tiên đừng nói gì cả... Anh ném bật lửa trước đã... Bây giờ trên mặt đất toàn là xăng..."
Cậu hiểu rất rõ Thẩm Hà là kiểu người nào. Anh là một tên điên, tên điên với nỗi chấp niệm sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chong-cu-cuong-co-chap-trong-sinh/526144/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.