Edit: windy
Ánh mắt nhanh chóng bắn về phía cách đó không xa, lại cảnh giác nhìn bốn phía, bước chân càng ngày càng nhẹ, nhanh chóng vọt đến trước cánh cửa.
Chính là nơi này rồi!
Nhanh nhàng chuyển động tay cầm, trong nháy mắt mở cửa ra, lắc mình đi vào, cả phòng tối om, dưới ánh trăng sáng ngời, nhìn rất rõ ràng.
“Thật là nơi này...”
Mặc Khuynh Thành đứng tại chỗ cảm giác dưới chân như nặng ngàn cân, cô, không dám đi vào bên trong nữa...
Tự giễu cười cười, đây là gần tới liền sợ sao?
Không sai, nơi này chính là cảnh nhìn thấy trong mơ, giống như như vậy, nhìn giường trẻ con chìm đằm dưới ánh trăng, có thể nghĩ đến mười mấy năm trước, cha mẹ cô ngọt ngào nhìn cô thế nào, nghe lời bọn họ nói, cô cũng bắt đầu cười theo...
Nhưng mà rất nhanh, cô liền hồi phục lại, tất cả đều đã qua rồi, cô tới đây, cũng chỉ muốn biết cuộc sống lúc đó thế nào, cũng muốn biết càng nhiều hơn về chuyện của cha mẹ.
Phòng không lớn, giường trẻ con bày ở bên trong, phía trên đặt tấm lụa mỏng, này là muốn tránh không bị muỗi cắn, gối đầu màu trắng khéo léo đặt ở cạnh, bên cạnh để một ít đồ chơi, vô cùng đáng yêu, đột nhiên, ánh mắt liền ngưng lại.
Cầm lấy một con búp bê ở đầu giường, sắc mặt có chút kì lạ, cha mẹ cô tuyệt đối sẽ không mua loại đồ chơi này cho cô, chắc là vị Lão gia chủ ở thư phòng kia mua cho đi.
Cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2510399/quyen-2-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.