Chương trước
Chương sau
Edit: windy

“Không được!”

“Không được!”

Văn Sương nghe thấy hai tiếng hô đồng thời vang lên, nhìn nhìn, nhíu mày.

Thụy nhi không muốn đi về tình có thể tha thứ, như vì sao Lily cũng muốn ở lại nơi này?

Mà Tô Thụy cũng thấy kì quái, ở Hoa Hạ phát triển cũng không tốt bằng nước M, hiện tại lại không có Tô gia trợ giúp, ở lại chỗ này quả thực là bước đi gian nan, kết quả cô ta cũng nói không muốn trở vể, loại thời điểm này chẳng lẽ không nên cùng mẹ anh ta khuyên anh ta sao?

Lời nói vừa nói ra miệng, Lily liền biết không xong, vội vàng nói: “Nơi này là quê hương của anh Thụy, huống hồ bác gái cũng ở đây, sao có thể nói đi là đi.”

Lý do gượng ép, mặc dù còn có chút nghi hoặc, nhưng hai người cũng không hỏi rõ tận gốc.

“Mẹ, con không muốn đi nước M, con chỉ ở trong này.”

Văn Sương không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, “Không được! Thụy nhi, con nhất định phải đi, chuyện bọn họ làm ra con không làm không liên quan tới, nhưng những người đó mà đuổi cùng giết tận, chúng ta chạy cũng không thoát.”

Bản thân thế nào không sao cả, nhưng không thể để cho đứa con trai duy nhất xảy ra điều gì không may được.

“Mẹ, mẹ đã nói, nếu bọn họ muốn đuổi cùng giết tận, con trốn cũng không thoát, còn không bằng nhận mệnh đợi ở đây, dù sao có nói gì con cũng sẽ không đi.”

Nắm chặt quả đấm, xoay người trực tiếp xuống lầu, hoàn toàn mặc kệ Văn Sương la lên ở phía sau lưng.

“Thụy nhi, Thụy nhi!”

Dậm chân, tức giận không biết nên làm thế nào cho phải.

“Bác gái, bác đừng gấp, cháu đi khuyên anh Thụy, nhất định có thể khuyên được anh ấy.”

Lily tận dụng mọi thứ, cho dù trước cô ta biểu hiện không muốn về nước M, nhưng nếu muốn để cho Văn Sương hoàn toàn hết nghi ngờ, cũng chỉ có để cô ta đi khuyên.

“Cô có thể khuyên được?” Quả nhiên, Văn Sương vẫn không quá tin tưởng cô ta.

Khóe miệng cong lên, lộ ra bộ dáng nhu thuận, “Bác gái yên tâm, cháu nghĩ hiện tại anh Thụy không muốn đi, nguyên nhân trong đó nhất định là vì bác gái, giống như bác đã nói vậy, cho dù đi, cũng chỉ là ôm may mắn.”

Văn Sương gật đầu, con trai của bà ta chính bà ta hiểu rõ nhất, chính bởi vì tình hình này, bà ta mới muốn đem hết toàn lực bảo vệ anh ta.

Lily tiếp tục nói: “Nhưng mà bác gái, bác có từng nghĩ tới chưa, nếu những người đó thật sự muốn đuổi cùng giết tận, lúc này chúng ta đã không thể ở chỗ này mà nói chuyện rồi.”

Văn Sương không nói gì, lập trường kiên định liền dao động vài phần, cho dù bà ta không tin Lily, nhưng lời này thực ra rất đúng, cô ta không biết người Mặc gia, nhưng căn cứ vào chuyện trước đó Tô gia làm với Mặc Khuynh Thành, có lo lắng họ sẽ nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc, huống hồ Thụy nhi là tương lai của Tô gia.

“Bác gái, bằng không như vậy đi, mấy ngày này cháu vừa lúc tham gia vào đoàn phim, muốn đến khách sạn H một chuyến, để anh Thụy đi cùng cháu có được không?”

Hôm trước nhận được thông tri, Tô Thụy trước cũng nói muốn đi cùng cô ta, hiện tại vừa hợp rồi.

Văn Sương suy nghĩ một lát, mới do dự gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Nước Y.

Quảng Chỉ, Văn Phong hai người rời khỏi nước M, cũng nhận được tin tức của Đế Đô lúc này.

“Tôi phải đi về!”

Quảng Chỉ cầm điện thoại trong tay, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

“Chỉ thiếu gia, cậu không thể đi.”

Nhìn Văn Phong che ở trước mặt mình, trong lòng Quảng Chỉ dâng lên lửa giận, mấy ngày nay, người này vẫn luôn ngăn cản mình, không chỉ có như vậy, con không cho dùng điện thoại hay thiết bị thông tin nào, nếu không phải hôm nay anh ta vụng trộm tìm được một cái điện thoại, thật đúng là sẽ không biết Đế Đô lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Văn Phong, anh tránh ra cho tôi, tôi nhất định phải trở về!”

Văn Phong lại ngăn lại, lặp lại lời trước đó.

“Chỉ thiếu gia, cậu không thể đi.”

“Người nhà tôi gặp chuyện không may, tôi không thể ở chỗ này tham sống sợ chết được?”

“Quảng Chỉ, cậu không đi, còn có thể ở nơi này hưởng thụ vinh hoa, nếu như cậu đi, nhà giam lạnh lẽo đang chờ cậu đấy.”

Lời nói nhàn nhạt lại tàn khốc trực tiêp đem tất cả may mắn của anh ta đánh nát.

“Hoặc, có lẽ...”

“Không có có lẽ!” Văn Phong quát lên, nhàn nhạt nói một câu: “Muốn đi thì cứ đi.”

Nhưng Quảng Chỉ một chân cũng không bước nên nổi, nhìn xung quanh, lại có cảm giác thê lương, nếu Văn Phong không quản anh ta, vậy anh ta liền thật sự là một người cô đơn rồi, vẫn còn một...

“Văn Phong, khi nào chúng ta đưa chị tôi ra?”

“Tôi đã hỏi thăm bên kia cũng không đưa tiểu thư trở về, nói cách khác chúng ta chỉ cần đưa tiền là có thể ra rồi.”

Quảng Chỉ trầm mặc, bọn họ bây giờ, cho dù có khoản tiền Quảng Lương Bình cho, cũng không đủ dùng được bao lâu.

“Cậu không cần lo lắng, chuyện tiền bạc tôi sẽ nghĩ cách.” Nhiều năm qua anh ta cũng có chút tiền tích góp, cũng không biết hai người này được nuông chiều từ bé, có thể thích ứng với cuộc sống khó khăn hay không.

“Văn Phong, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh ta chịu đựng mệt nhọc nhiều năm qua, cảm ơn đã không rời bỏ bọn họ lúc khó khăn.

“Không cần, chúng ta bây giờ liền đi thôi.”

“Được.”

Bên kia, nghe được tin tức khóe miệng Nhan Tử Diệp hơi hơi cong lên.

“Y, Quảng gia đã vào tù, anh có muốn làm chút gì hay không?”

Thời cơ tốt như này, nếu không làm gì, thật đúng là có lỗi với bọn họ phải trả giá nhiều năm qua.

Ai ngờ Nhan Tử Diệp lắc đầu, “Không cần, chỉ với việc bọn họ làm cũng đủ để tù chung thân rồi, chúng ta không cần làm cái gì cả, lẳng lặng xem trò là được.”

“Nhưng còn hai người nữa không thấy đâu...”

Nhan Tử Diệp cắt ngang lời anh ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay hạ xuống, vô thanh viết hai cái tên, “Bọn họ hả, sẽ có người trừng trị.”

Arthur cúi đầu, cũng không nói gì thêm.

“Đúng rồi, tiểu thư Sakura có phải đã trở lại rồi phải không?”

“Trở về vài ngày rồi.”

“Vậy sao?” Lau hai cái tên, thầm nói: “Trở lại rồi, chúng ta có phải nên thảo luận với bọn họ một chút về dự án không nhỉ?”

Arthur ngẩng đầu, có chút đoán không ra tâm tư của anh ta, lúc kí hợp đồng không phải đã nói tất cả đều lấy anh ta làm chủ sao?

Nhan Tử Diệp không quay đầu cũng đoán ra nghi hoặc của anh ta, nói: “Arthur, việc buôn bán dù anh có ưu thế, nhưng ở bên ngoài vẫn nên làm chút, nếu không thì Make thân ái của chúng ta sẽ không vui...”

Mà đương sự Make, cũng đúng như dự liệu của anh ta đang nổi trận lôi đình.

“Cậu nói là Sakura đã trở lại?”

“Không sai, đã trở lại mấy hôm trước rồi.”

Make đi qua đi lại, chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến cho ông ta sứt đầu mẻ trán, không sai, dự án này là miếng thịt ngon, ai cũng muốn được chia, ông ta cũng không ngại để Nhan Tử Diệp tham gia vào, dù sao trước đó ông ta cũng nhìn trúng thực lực của Nhan Tử Diệp, nhưng tình huống hiện giờ lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của ông ta, đêm đó chỉ là rời đi trước, mà dẫn đến miếng thịt ngon chạy mất!

“Gia chủ, giờ chúng ta phải làm sao?”

Make ngẩng đầu, nhìn thuộc hạ một bộ cẩn thận ở trước mặt, cực kì giận, nhấc chân lên đá một cái.

“Đồ vô dụng, còn hỏi ta bây giờ làm sao, lão tử thấy cậu không chỗ dùng rồi đấy!”

Người bị đá ngã trên mặt đất không dám đứng dậy, khom người nói: “Gia chủ, thuộc hạ ngu dốt, thật sự không nghĩ ra cách nào cả.” Hợp đồng đều đã kí, hiện tại cho dù có cách nào cũng không thể thay đổi được hiện thực này, còn không bằng ngậm miệng chịu đựng.

“Không nghĩ ra cách, không nghĩ ra cách! Trừ câu này ra cậu còn có thể nói cái gì nữa, biến, nhanh biến khỏi cho tôi đi liên hệ với người bên kia, bảo bọn họ tối nay thương thảo chuyện hợp đồng.”

“Vâng, vâng.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Make, cho lời đã nói ra ngoài, nhưng cảm giác không cam lòng trong lòng vẫn chưa biến mất, ông ta lăn lộn trong thương giới mười mấy năm, chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi, không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị một tên tiểu tử cướp ngay trên tay, này bảo ông ta nuốt trôi sao được.

“Cha, con nghe nói đêm nay cha muốn đi bàn chuyện hợp tác?”

Gina trực tiếp đẩy cửa vào, trên mặt mang theo vẻ vui sướng, nếu là đêm nay bàn chuyện hợp tác, có phải đại biểu là Nhan Tử Diệp sẽ tới? Không được, cô ta phải về xem có bộ đồ nào đẹp mới được, thời gian còn kịp có thể tới thẩm mỹ viện làm tóc.

“Bốp” một tiếng, khuôn mặt vẫn đang ở trong ảo tưởng nháy mắt liền xuất hiện dấu bàn tay lên.

“Cha, cha làm gì vậy!”

Ôm lấy mặt, hai mắt trừng lớn, hoàn toàn không tin cha vậy mà đánh mình!

“Con hỏi ta làm gì? Gina, con từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì ta đều đáp ứng! Nhưng mà con hiện giờ a? Quả thực là người kéo chân sau của ta! Hợp tác? Con muốn đi cùng ta có phải không? Ta nói cho con biết, từ giờ trở đi, ở trong phòng cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra khỏi biệt thự nửa bước!”

Phẫn nộ nói giống như một mũi tên đâm vào ngực trái Gina.

“Cha dựa vào đâu mà cấm túc con!”

Make chỉ vào chính mình, hỏi lại: “Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là cha con, dựa vào con một mực cho ta mất mặt!”

Mất mặt? Hóa ra trong mắt ông ta, hình tượng cô ta chính là như vậy?

Cười châm chọc, bỏ tay xuống, “Con làm mất mặt? A, con như thế cũng là di truyền từ cha!”

“Bốp” một tiếng, lại một cái tát nữa rơi xuống.

“Cút! Mau cút về phòng cho ta, ta không muốn nhìn thấy con nữa!”

“Cút thì cút, con cũng không muốn nhìn thấy cha nữa!”

Trực tiếp quay đầu ra ngoài, cửa bị kéo mạnh đập vang lê, Make tức giận đến cầm ống đựng bút trên bàn ném tới.

Gina ra khỏi cửa vừa tức giận, vừa ấm ức, nước mắt rưng rưng.

“Rung rung.”

Lấy điện thoại ra, nhìn cái tên đã chờ mong từ lâu, trong lòng càng thêm ấm ức.

“Alo, Y, anh còn biết gọi cho tôi!”

Nhan Tử Diệp phía đối diện nghe tiếng khóc cực kì rõ ràng, không có ngoài ý muốn, dùng giọng nói ôn nhu hàng ngày nói: “Tiểu thư Gina, ai chọc giận cô rồi?”

“Còn không phải tại anh! Anh nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì với cha tôi!” Cô ta cũng không ngu ngốc, bản thân gần đây cũng không phạm phải sai lầm gì, mà có thể làm cho Make tức giận cũng chỉ có thể là cô ta nhắc tới chuyện hợp tác.

“Xem ra ông ấy đánh cô.”

Trần thuật đơn giản, lại khiến cho Gina càng thêm tức giận, “Hóa ra lý do thật sự vì anh, Y, tôi tin tưởng anh như vậy, anh lại dám bắt nạt cha tôi!”

Mặc kệ ông ta đánh cô ta thế nào, nhưng sủng ái nhiều năm như vậy không phải là giả, huống hồ sự việc phải có nguyên nhân, trong này thực sự có lỗi sai của cô ta.

“Ha ha, tiểu thư Gina, chỉ là việc buôn bán mà thôi, tôi nghĩ cha cô nên hiểu rõ, thương trường như chiến trường, huống hồ tôi cũng không đá ông ta ra, huống hồ hạng mục này là cô nói cho tôi biết.”

Là cô ta nói cho không sai, cũng là cô ta tự mình giới thiệu cho cha hơn nữa còn thuyết phục ông ta, cho nên chính bởi như vậy, cô ta càng tức Y.

“Anh nói không sai, cho nên thiệt thòi này tôi chịu, nhưng Y, chuyện này sẽ không xong như vậy đâu, Gina tôi, cái gì đều đã ăn rồi, chỉ không ăn thiệt thòi!”

“Tút tút tút.”

Điện thoại bị ngắt, Nhan Tử Diệp cũng không thèm để ý, tùy ý để điện thoại lên bàn.

“Y, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Arthur ở bên cạnh nghe được câu nói cuối cùng kia của Gina, nghi hoặc, không lẽ bởi vì Y không gọi điện cho cô ta?

“Không có chuyện gì, chỉ là một cô tiểu thư không biết vì sao cha tức giận tới giận chó đánh mèo mà thôi.”

Nói một câu thật dài, cũng khiến cho Arthur lập tức đoán được lý do, “Bọn họ đã biết rồi hả?”

“Ừ, đã biết rồi, gia tộc Franklin, vậy mà đã suy bại tới trình độ này rồi...”

Arthur đổ mồ hôi, lời này chỉ có Y khinh địch mới dám nói ra, “Y, tốc độ điều tra của bọn họ chậm hơn so với tưởng tượng.”

Gật đầu, vòng qua bàn, ngồi ở trên ghế, ngón tay thon thả cầm lấy ấm trà tinh xảo, hồng trà hương thơm ngát từ bên trong ấm đổ vào trong chén.

“Tuy chậm, nhưng là không tồi rồi.” Ít nhất vẫn có tư cách chơi với anh ta một ván.

Arthur hiểu rõ ý của anh ta, đã không có Quảng gia phiền toái kia, Y thích tìm kiếm kích thích tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gia tộc có chút thực lực này, nhưng mà...”

“Y, bên kia...”

Động tác trên tay vẫn không ngừng, nước trà chậm rãi chạm vào môi mỏng, “Cái công ty nhỏ đó, có thể trở thành vật hi sinh trong trò chơi này, đã là tích đức của đời trước rồi.”

Quả nhiên, Y vẫn không thèm để ý tới những nhân vật không có năng lực này, nhưng một giây sau, lại nghe Nhan Tử Diệp nói: “Nhưng một công ty nhỏ như vậy lại có thể có người như vậy gia nhập, nói vậy cũng có chỗ hơn người.”

?!

Người như vậy?

Vẻ mặt nghi hoặc, lại phát hiện Y không nói thêm gì nữa, cũng chỉ có thể đem những nghi ngờ này thu lại trong lòng, chờ một ngày nào đó bản thân tự đi điều tra toàn bộ.

Bóng đêm rất nhanh liền bao trùm cả thành phố, khu phố người đi lại nhau nhao trước cửa nhà hàng.

“Sakura tiểu thư, Archibald tiên sinh, rất vui vì hai người có thể tới.”

Lần đầu tiên Make mang theo nụ cười lấy lòng xuất hiện ở trước mặt hai người họ, khiến cho bọn họ có chút không hiểu, ông ta đang tính kế gì đây?

“Đại gia chủ, đã lâu không gặp, khoảng thời gian trước bận quá, lại còn để ông tự mình gọi điện tới tìm.”

Vẫn giống như bình thường, ngay từ đầu vẫn là Archibald mở miệng.

“Archibald tiên sinh thật là biết nói đùa, hạng mục lớn như vậy, trước chuẩn bị khẳng định sẽ rất nhiều việc.”

Hai người nhìn nhau, vô thanh trao đổi ý nghĩ của mình.

Make làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Hôm nay tới đây, cũng là muốn nói hợp đồng đã kí hôm trước, hạng mục lớn như vậy, vẫn nên khởi công sớm một chút, hai vị nói có phải hay không?”

Hai người gật đầu, sau đó Archibald lộ vẻ tiếc nuối, “Đại gia chủ, chuyện là thế này, trước thì dễ nói, nhưng hiện tại, cũng không phải là chúng tôi có thể làm chủ nữa.”

“Tôi biết ý của cậu, nhưng chúng ta không phải đã không nói sao, Y tiên sinh bên kia hợp tác có thể để tôi lo, không biết hai vị...”

“Xem ra gia tộc Franklin các người không để tôi vào mắt.”

Mọi người quay đầu, liền nhìn thấy Y dẫn theo Arthur đẩy cửa vào.

Hai người đứng dậy, nói: “Y tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Nhan Tử Diệp vuốt cằm, vô thanh trả lời lại, sau đó tới ghế Arthur đã kéo ra ngồi xuống.

“Make, tôi cảm thấy ông cần cho tôi một lời giải thích.”

Mặt Make đỏ lên, đương nhiên, là bị tức giận, trước đó ông ta cảm thấy hai người Sakura không tôn trọng ông ta, hiện tại đến cả Y này cũng không tôn trọng ông ta.

“Y tiên sinh, tôi cảm thấy phải là cậu cho tôi lời giải thích mới đúng.” Hừ, tốt xấu gì ông ta ta cũng là người gia tộc Franklin, chỉ cần hoàn thành hạng mục này, vị trí gia chủ liền nhất định là của ông ta, những người xem thường ông ta đây, đến lúc đó bọn họ sẽ phải nhờ vả vào ông ta.

“Giải thích? Lúc trước không phải là các người để cho tôi gia nhập sao?”

Vẻ mặt Nhan Tử Diệp nghi hoặc, như là hoàn toàn không hiểu ý của Make.

Nghẹn lời, không sai, lúc trước là bọn họ cho người này gia nhập, nhưng điều kiện tiên quyết là, ông ta là chủ, chứ không phải biến thành nhà đầu tư bình thường.

“Y tiên sinh, cậu làm như vậy có phải quá không công bắng không.” Thu hồi nụ cười trên mặt, nếu không ám chỉ được, liền trực tiếp nói thẳng vậy.

Trên môi Nhan Tử Diệp vẫn treo nụ cười, hai tay liền vuốt, “Franklin tiên sinh, tôi nhớ ông đã ở thương giới nhiều năm như vậy rồi, vẫn không biết một đạo lý sao.”

“Đạo lý gì?” Make theo bản năng hỏi.

“Kẻ mạnh làm vua.”

Ngụ ý là, ông quá yếu, nhanh về nhà đi.

Sakura che miệng nở nụ cười, nếu không phải Nhan Tử Diệp không hợp với Kellen, cô tuyệt đối sẽ cho anh ta một lời khen.

Hai tay Make nắm chặt góc bàn, nếu không phải còn chút lý trí, ông ta thật sự có thể trực tiếp lật bàn, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tử Diệp, hận không thể...

“Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng?” Chân mày nhíu lại, cười nhạo một tiếng, “Make, đại gia chủ như ông thật bất lực.”

“Rầm.”

Make đứng dậy, túm cổ áo anh ta, “Y, đừng cho rằng có chút nhan sắc liền mở phường nhuộm, có tin một giây sau tôi liền khiến cho cậu không thấy mặt trời ngày mai không!”

“Ông bỏ tay ra cho tôi!”

Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay huyệt thái dương Make, hai người khác cũng đứng lên.

“MD, có cần mạnh như vậy không!” Archirbald nhìn không được nói tục, Sakura trợn trừng mắt, cái đồ ngốc này lại bắt đầu làm mất mặt rồi.

Toàn thân Make căng thẳng, sức lực trên tay tăng thêm, “Nhanh bảo thuộc hạ cậu bỏ súng xuống, nếu không tôi bóp chết cậu!”

“Vậy sao? Arthur, nổ súng.” Anh ta ngược lại muốn biết bóp chết trước, hay ai đó chết trước.

Không chút do dự bấm cò, cũng khiến cho mấy người khác kinh hãi.

Make sợ tới mức trán đổ mồ hôi, chết tiệt, không lẽ người này thật sự không sợ chết?

Lập tức buông ra, ngoài miệng vẫn thể hiện: “Hừ, lần này bỏ qua cho cậu, nhưng lần sau liền chú ý cho tôi!”

Nhan Tử Diệp nhếch môi lên, “Ông đã nói như vậy, tôi liền cho ông cơ hội đi đối phó tôi, Arthur, tôi có ngốc vậy không?”

Arthur không nói chuyện, chỉ là động tác trên tay nói cho Make biết, bọn họ không phải kẻ ngốc.

“Y, chẳng lẽ cậu không sợ gia tộc Franlin trả thù sao?”

Anh ta là thật sự sợ, người như thế hoàn toàn liều chết, nhưng bản thân vẫn sợ chết nha!

“Trả thù? A, tôi cảm thấy ông quá coi thường tôi rồi.” Người như thế sống chỉ lãng phí lương thực, làm sao bây giờ, rất muốn diệt trừ đi.

“Cậu, cậu đừng xằng bậy, có chuyện gì từ từ nói! Chuyện hợp tác đều theo cậu.”

Nhan Tử Diệp nhìn bộ dáng nhu nhược của Makr, nhất thời khinh thường, người như vậy cũng tính kế được anh em ruột cũng thật lợi hại, cái khác, quả thực chính là cứt chó.

“Ông đã nói như vậy rồi, Arthur, cho ông ta ký tên.”

Thu súng về, đưa ra tập hồ sơ, ném ở trên bàn, ý bảo ông ta ký tên.

Tay Make run lẩy bẩy, mở văn kiện ra, một giây sau, “Bốp” một tiếng xuống bàn, “Điều này không có khả năng!”

Hợp đồng này là gì, quả thực chính là điều khoản bá vương, không chỉ có ít lợi nhuận, mà còn đầu tư hơn nửa tài chính, thực cho là ông ta là con dê béo sao?”

“Không ký?” Nhan Tử Diệp hỏi lại, mặt mày chuyển hướng Arthur.

“Không ký, cho dù giết tôi, tôi cũng không ký.”

Make một bộ sống chết không khuất phục, nếu mà ký, không cần Arthur nổ súng, những người trong gia tộc cũng có thể đem ông ta ra làm thịt trước.

Nhan Tử Diệp cực kì tiếc nuối thở dài, “Nếu như vậy, Arthur, ra tay đi.”

“Bịch.”

“Dừng tay!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.