Mưa dần dần nhỏ lại, An Đông cùng Tôn Đức quyết định, để mọi người quay về biệt thự.
“Đạo diễn An, đạo diễn Tôn, hai vị thật là quá tốt!”
“Ài, cậu đừng kích động vội, ông ấy chỉ là muốn sửa lại đạo cụ mới có thể để cho chúng ta nghỉ.”
Đới Thiên không chút lưu tình đả kích niềm vui của mọi người.
Quả nhiên, nhiệt tình của mọi người vơi đi vài phần, mấy người quen thuộc Đới Thiên đồng loạt nhất trí nhìn cô.
Hai tay giơ lên, hai mắt chớp chớp, kì lạ.
An Đông trái lại không thèm để ý, vỗ vỗ tay, “Được rồi, mọi người nhanh chóng đi chơi đi, quý trọng thời gian đi, bởi vì ngày hôm sau sẽ có nhiệm vụ lớn hơn giao cho mọi người.”
“Không cần đâu!”
“Lần này hoàn toàn không có tâm tư chơi rồi.”
“Lại nói thế, chúng ta nên vui vẻ chơi đi, nếu không thì ngày hôm sau sẽ không thất vọng!”
“Cậu muốn chơi thì đi chơi đi, tôi tình nguyện không nghỉ ngơi thôi!”
...
“Nói không nghỉ ngơi liền ở lại tăng ca.” Một câu của An Đông quyết định kết cục của người kia.
“A a a! Đạo diễn An, tôi sai rồi!”
“Hô hô, xứng đáng!”
Một trận vui chơi qua đi, mọi người thu dọn đồ đạc cùng nhau tạm biệt rồi vội vã rời đi.
“Công tử, chúng ta cũng đi đi, cậu cùng thái hậu chơi vui vẻ đi.”
“Ừ, sẽ như thế.”
Rất nhanh, ở cửa chỉ còn lại một mình cô.
Chiếc dù trong suốt, bước chậm rãi từng giọt rơi tí tách trong mưa, chung quanh có một đám sương mù bao phủ quanh cô, giống như từ trong tranh bước ra.
“A!”
Âm thanh rất nhỏ khiến cho cô theo bản năng nhăn mày lên, khó có được nghỉ ngơi mà phiền toái cũng tìm tới cửa.
Chỉ thấy cách đó không xa, nhìn một cái cũng có thể hình dung ra tay người cầm dù là ai.
“Nhan Tử Diệp, anh mau thả tôi ra!”
Tiếng hí gầm giận giữ truyền tới bên tai, làm sao lại là Quảng Chỉ?
“Quảng Chỉ à Quảng Chỉ, tôi chính là biết anh sẽ tới, anh chính là không để cho tôi làm gì ngoài ý muốn phải không?”
Trong giọng nói tất cả đều là kiểu không thú vị vì đoán trúng tất cả.
“Nhan Tử Diệp, hành tung của tôi không cần phải nói rõ với anh, anh tốt nhất nhanh bỏ ra, nếu không thì Quảng gia sẽ không bỏ qua cho anh!”
Hai tay nắm thật chặt bàn chân đang giẵm trên ngực mình, nhưng lại không di dời được chút nào.
“Quảng Chỉ, anh có biết tôi ghét nhất là bị uy hiếp không.” Giọng nói trầm thấp, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc bên trong.
“Nhan, Nhan Tử Diệp, tôi sai rồi, anh buông tha cho tôi đi!”
Quảng Chỉ có thế nào cũng không ngờ, bản thân chỉ là nhịn không được mà tới nhìn Mặc Khuynh Thành, thuận tiện cho Nhan Tử Diệp thêm điểm lấp, không ngờ anh ta lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà phản ứng càng lớn, càng bày tỏ anh ta để ý Mặc Khuynh Thành, như vậy cũng được, chưa bao giờ biết được nhược điểm của Nhan Tử Diệp, cuối cùng cũng bị mình phát hiện ra nhược điểm.
Nhan Tử Diệp nhìn xuống anh ta, không buông tha một chút nào.
“Quảng Chỉ, tâm tư của anh tôi có thể không biết sao?”
Quảng Chỉ lại vẫn chưa kịp đắc ý nháy mắt liền ngơ người, anh ta sao lại quên mất người này là chuyên gia tâm lý học!
“Nhan, Nhan Tử Diệp, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao có thể có tâm tư gì được, anh mau buông tôi ra, tôi sắp thở không nổi rồi.”
Lời này trái lại không có một chút giả dối, một đá kia của anh ta thật sự ngoan độc.
Nhan Tử Diệp chân hơi buông lỏng, để cho anh ta có cơ hội thở.
“Quảng Chỉ, lần này tôi tha cho anh, đừng để tôi gặp lại, nếu không thì kết cục của anh không đơn giản như vậy đâu, anh nên nhớ là chị gái của anh mới gặp chuyện không lâu đó.”
Quảng Chỉ nửa ngồi dưới đất, ôm ngực thở phì phò.
“Tôi, tôi biết rồi, tôi sẽ không tái phạm nữa.”
Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng video trên mạng được lan truyền rất nhanh kia không thể nào là giả được, anh ta biết, mỗi một câu nói của Nhan Tử Diệp chính là uy hiếp, nếu thực có lần nữa, anh ta thật sự làm cho mình còn thảm hơn cả Văn Phong.
Cảnh anh ta không mong muốn nhất rốt cục cũng xuất hiện rồi.
“Mặc Khuynh Thành, hiện giờ cô chắc là rất vui vẻ đi.”
Đã biết bộ dạng chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn không quen bản thân bị Mặc Khuynh Thành bắt gặp.
“Ừ, thật vui vẻ.”
Giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra một chút vui vẻ nào, giống như là chỉ lặp lại lời nói của anh ta vậy.
Quảng Chỉ thảm thảm nở nụ cười, cũng không nói thêm gì, cúi đầu lảo đảo chạy xa.
“Ngại quá, đem cảnh bạo lực như vậy để cho cô thấy rồi.”
Lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, đem giày của mình lau sạch sẽ, sau đó nhấc chân đưa tay ném khăn vào thùng rác cách đó không xa.
Mặc Khuynh Thành mặt không chút thay đổi nhìn động tác của anh ta, trong lòng đưa ra tổng kết, người này thích sạch sẽ.
“Không sao cả.”
Mặc kệ Quảng Chỉ thế nào, cho dù anh ta bị Nhan Tử Diệp lấy bạo lực đối phó với anh ta như thế nào, cũng không liên quan tới mình.
Nhan Tử Diệp cười, “Khuynh Thành à Khuynh Thành, cô đáng yêu như vậy tôi thật sự không nỡ ra tay.”
“Bản công tử không biết là đáng yêu.”
Mày cau chặt, cảm thấy được lời nói của anh ta vô cùng quen thuộc, loại cảm giác này không phải lần đầu tiên, xem ra cô thật sự nên cẩn thận suy nghĩ xem ai là người nói qua lời này rồi.
“Bốp.”
Nhan Tử Diệp vố một tiếng ngay trước mắt cô.
Cô sửng sốt, nháy mắt nhìn về phía anh ta, “Anh làm gì vậy?”
Nhan Tử Diệp cười như họa, “Không có gì, chỉ cảm thấy tôi ở trước mặt cô mà cô vẫn phân tâm, có chút bất đắc dĩ.”
“Không có chuyện gì tôi đi trước đây.”
Bung dù, xoay người nhanh chóng rời đi, người này không đúng, phải nhanh chóng rời xa.
Lần này Nhan Tử Diệp không ngăn cản, cười nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt thâm trầm.
Mặc Khuynh Thành, quả nhiên lợi hại...
Cô bung dù có chút hoảng hốt, giống như trong nháy mắt quên mất cái gì đó.
Tới cùng là quên cái gì?
Mày gắt gao nhăn lên, đáng tiếc cho dù nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra chuyện giây phút đó.
Tình hình như vậy đã không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều là gặp phải Nhan Tử Diệp mới xảy ra, còn nghĩ tới trước đó anh ta có cho mình danh thiếp, cô dám khẳng định, nhất định là anh ta làm gì đó với mình rồi.
Cảm giác này càng nổi lên mạnh hơn.
Không nghĩ thêm nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra, “Anh hai, anh ở đâu?”
“Em chờ anh.”
“Vâng, có chuyện gì nhờ anh giúp, đừng để cho mẹ biết.”
“Gặp mặt rồi nói tiếp.”
Quyết đoán cúp điện thoại, thay đổi phương hướng, đi về phía biệt thự.
Bóng người đi xa, nhưng cô không hề ý thức được sau lưng cô, xuất hiện một bóng dáng.
Trong mắt Nhan Tử Diệp hiện lên vẻ nghi hoặc, sao cô lại thay đổi hướng đi rồi?
Còn có khả năng đi tới chỗ kia nữa, hai mắt nheo lại rồi lại mở to.
Cô chắc là đi về tìm Mặc Giác!
Bởi vì chuyện của Quảng Y, tuy anh ta không hỏi thăm cẩn thận, nhưng cũng hiểu rõ được tình hình Mặc gia, lại thêm trước có lấy được chút tin tức, anh ta cực kỳ xác định việc cô đột nhiên thay đổi hướng đi, chính là vì trở về tìm Mặc Giác, còn lý do...
“Khuynh Thành à, cô là đang ép tôi ra tay độc ác sao...”
Giọng nói trầm thấp nỉ non, lại không nghe ra chút cảm xúc nào.
Thở nhẹ, thong thả cầm điện thoại từ trong túi ra.
“Là tôi.”
“Bắt một người.”
“Chỉ cần bắt lấy là được, không được gây ra tổn hại nào.”
“Bắt được gọi cho tôi.”
“Tút tút...”
Đôi mắt đen láy gắt gao nhìn bóng dáng trong mưa bụi đã không thấy đâu, bất động rất lâu.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”
Đột nhiên dừng bước lại, cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, nhắm mắt cảm thụ âm thanh xung quanh, trợn mắt.
Không đúng!
Chung quanh quá an tĩnh rồi!
Dừng lại, cô lại bước đi như trước, như là không phát hiện ra thay đổi xung quanh.
Chờ cô đi tới khoảng cách không xa, nơi đó nháy mắt liền xuất hiện mấy bóng người.
“Phù.”
Lại dừng lại, xung quanh lại yên tĩnh trở lại.
Khom lưng, tùy ý lau đi vết bùn dính trên giày, lại thẳng lưng tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau lại vang lên âm thanh.
Cô một tay cầm chuôi cán dù, một tay lấy điện thoại đi động ra, bấm.
“Anh hai, chừng nào thì anh đến vậy, em sắp đến rồi.”
“Em biết em biết, nhưng anh cũng rõ thời tiết trên đường hôm nay xa xa cái gì mà.”
“Được được, em nhìn thấy anh rồi!”
Nhanh chóng cúp điện thoại, chạy chậm tiến vào quán cà phê.
Mấy người sau lưng cô liếc nhìn nhau.
[Làm sao bây giờ, anh ta không nói cô ta có hẹn với người khác.]
[Xem tình hình đi.]
Tuy không phải là nhiệm vụ quan trọng gì, nhưng nếu anh ta đã ra lệnh, dù thế nào cũng phải hoàn thành.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi mấy người ạ?”
“Hai người, tôi ngồi chỗ đó.”
Tùy ý liếc mắt một cái, cô lập tức nhìn thấy một chỗ có thể công có thể thủ.
“Vâng, xin theo tôi.”
Gọi cốc nước trái cây, tiện ngồi vào chỗ.
Trời mưa xuống người trong quán cũng rất ít, chỉ có một đôi tình nhân cùng với mấy người khác.
Cô nhấp miệng uống nước trái cây, tính toán thời gian, cuối cùng Mặc Giác cũng tới.
“Sao cô ta lại không đi ra?”
“Khả năng hẹn gặp bạn nói chuyện rồi.” Đây là cực kỳ bình thường.
“Nhưng chúng ra cũng không thể cứ ở chỗ này chờ được.”
“Đi, chúng ta cũng vào đi.”
Hai người nói xong liền đi vào quán.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi đi mấy người ạ?”
“Hai người.”
“Vâng.”
Hai người ngồi ở chỗ cách bàn của Mặc Khuynh Thành không xa, cẩn thận quan sát cô.
“Không phải nói hẹn người sao? Sao lại không thấy ai.”
“Người kia chắc là không tới, chúng ta chờ thêm đi.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ rất kiên nhẫn chờ người mình hẹn tới, chỉ là trong lòng trầm xuống, quả nhiên có người theo dõi cô.
Bàn tay nhỏ khẽ gõ gõ ly nước, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào, miệng lẩm bẩm, “Sao còn chưa tới, lừa đảo, còn nói đã tới rồi, hừ, xem xem tý giáo huấn anh thế nào.”
Hai người nghe được lời của cô xong, lòng nhẫn nãi thoáng vững thêm, người đó chưa tới, chờ tiếp đi.”
“Đinh đinh.”
Lúc này, cửa tiệm lại một lần nữa mở ra.
“Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi...”
“Tôi tìm em ấy.”
Mặc Giác không ngừng thở phì phò nhìn tới chỗ Mặc Khuynh Thành, vốn là nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhìn tới hai người mặc áo đen cách đó không xa, cảm thấy căng thẳng, trên mặt làm bộ thật có lỗi đi lên phía trước.
“Bảo bối, thật sự xin lỗi, anh đến muộn.”
“Hừ, trước anh còn nói đã tới rồi, xem đi, em tới trước đấy.”
Anh khom người nói, “Là người ta không đúng, xin hỏi công tử có thể tha thứ cho tôi không?”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, làm bộ khổ sở, gật đầu, “Được rồi, nhìn anh cả người ướt đẫm, em liền tha thứ cho anh.”
Không sai, nơi này cách biệt thự có chút xa, cô cũng không ngờ Mặc Giác lại xuất hiện nhanh như vậy, còn trong tình trạng ướt sũng, trong lòng ấm áp, anh chắc là trực tiếp chạy tới rồi.
Mặc Khuynh Thành lấy chiếc khăn lông chỗ nhân viên đưa tới, tự mình lau cho anh.
Nhưng mà hai người ngồi ở góc kia, không nhìn ra bọn họ đang nói chuyện.
[Sao lại thế này?]
[Không phải anh thấy rồi sao?]
[Em gái, có phải em đắc tội với người nào không?] Nếu không thì sao có thể ở nơi lạ nước lạ cái này gặp phải chuyện này được.
[Em nghĩ, chắc là có người không muốn em nhớ tới cái gì đó thôi.]
Những người này xuất hiện, liên kết với chuyện trước đó, cô lớn mật đưa ra một phán đoán, tìm người theo dõi mình chính là Nhan Tử Diệp.
[Có ý gì?]
Theo bản năng bắt lấy tay cô, giống như tại lúc bản thân không chú ý, em gái anh đã xảy ra chuyện không thể biết trước được.
Vỗ nhẹ nhẹ vào tay anh, “Thân ái, anh mau buông tay, em cũng lau khô cho anh rồi.”
Mặc Giác cười hắc hắc, “Anh chỉ là không muốn e bị mệt thôi.”
Trực tiếp trợn trừng mắt nhìn, tay lại tiếp tục lau.
[Em gái, em nói rõ chút đi, rốt cục là xảy ra chuyện gì hả?]
[Cùng nhau xử lý hai người này xong, em sẽ nói ra suy đoán của em cho anh.]
Mặc Giác không nói thêm gì với cô nữa, cúi đầu phối hợp với cô, ánh mắt khép hờ, ừ, nếu là không tính hai người kia, khó khăn lắm mới được hưởng thụ như vậy.
“Được rồi, uống hết cà phê rồi chúng ta liền đi.”
“Được.”
Uống một ngụm, liền làm bộ vội vàng.
Thanh toán tiền xong, hai người dắt tay nhau cùng rời khỏi quán cà phê.
“Bọn họ đi rồi.”
“Đuổi theo.”
“Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền.”
Người phục vụ ở phía sau ngăn hai người lại.
“Không cần trả lại.”
Đưa tới một tờ tiền, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Người phục vụ xem tình hình này, lắc lắc đầu, “Xem ra lại là vợ của người đàn ông kia thuê thám tử theo dõi người đàn ông của mình rồi.”
Chiếc dù trong suốt không ngăn được tầm mắt của hai người phía sau, khoảng cách không gần không xa, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
“Thân ái, phong cảnh nơi này thật không tồi, chỉ là gần đây cứ mưa suốt.”
“Bảo bối, dù sao chúng ta vẫn phải ở lại đây một thời gian, mưa cũng có độc đáo của nó.”
“Hừ, anh chỉ ngụy biện là nhiều, nhưng mà cũng không tệ, hai người một cái dù, đủ lãng mạn.”
“Em thích là được.”
Mặc Giác nhìn Mặc Khuynh Thành, nụ cười trên mặt tràn ngập sủng nịnh, nhưng trong lòng lại kêu rên, anh cả, em là bất đắc dĩ!
“Thế nào, anh không muốn ôm em?”
Thình lình nói ra khiến anh đáp ứng không xuể.
“Không, không có, bảo bối, em đoán mò cái gì vậy.”
Mặc Khuynh Thành níu chặt cổ áo của anh, khẽ hỏi: “Anh nói xem, có phải anh không thích em nữa rồi không!”
“Sao, làm sao có thể!”
Bộ dạng của anh là hoảng loạn nhưng trong mắt cô là kinh ngạc.
“Em biết mà! Hứa hẹn rồi tới muộn, nói chuyện thì lại như thất thần, nói! Ai không biết xấu hổ quyến rũ anh rồi!”
Mặc Giác giờ còn không hiểu, anh thật là quá ngốc rồi.
Tỏ vẻ phiền toái, “Rốt cuộc là em muốn thế nào! Kết thúc hả?”
“Anh, anh mắng em! Cái đồ không lương tâm, em vì anh đặc biệt tới đây vào cái ngày mưa như này, kết quả anh vậy mà lại đứng núi này trông núi nọ! Quả nhiên đàn ông không có người nào đáng tin!”
Em gái, lời em nói vừa rồi là bao gồm tất cả người đàn ông Mặc gia đó, có hỏi qua suy nghĩ của bọn họ chưa...
“Au!”
Phản ứng có điều kiện liền nhảy dựng lên, “Bảo bối, em làm gì thế!”
Hí, thịt trên người anh vốn đã không nhiều lắm, còn tìm tới thịt bên hông nữa, xem ra anh vẫn nên rèn luyện gấp đôi rồi.
“Anh nói em làm gì!”
Không để ý dù còn ở trong tay của anh, trực tiếp tiến lên vứt đi.
“Đủ rồi!”
“Bịch.”
Anh tức giận đẩy Mặc Khuynh Thành xuống đất.
“Bà điên, tôi mặc kệ cô.”
Nói xong, lại vẫn cảm thấy xui xẻo nhổ một cái.
Mặc Khuynh Thành ngã ngồi dưới đất chỉ vào anh, “Anh có bản lĩnh thì đi luôn không cần quay về nữa!”
“Không về thì không về, tôi đã không muốn bên cô nữa rồi.”
Nói xong, quay người rời đi.
“Đồ đáng ghét!”
Hai tay bỏ xuống vũng nước bên cạnh, hoàn toàn không để ý mưa đã rơi xối xả trên người cô.
Cui đầu, giữa trán hiện ra đau xót, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu ở bên trong.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
“Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?”
“Buông tay!”
Giọng nói rầu rĩ, đầu vẫn không hề ngẩng lên như cũ.
Hai người nhìn nhau, một người tiếp tục nói: “Tiểu thư, chuyện vừa rồi chúng tôi vô tình nhìn thấy, nếu cô nguyện ý nói ra, có thể nói chuyện với chúng tôi một chút.”
“Nói cái gì? Làm muốn xem tôi bị đàn ông vứt bỏ như thế nào sao? A, tra nam!”
“Cô!”
Tên còn lại ngăn cản anh ta lại, giải thích: “Tiểu thư, cô hiểu lầm ý của chúng tôi rồi, thân là đàn ông, khiến cho cô gái khóc thương tâm như vậy vốn là không nên, huống hồ còn để cô một mình trong mưa nữa, lại càng không đúng.”
Ngẩng đầu, khóe mắt ngập nước, đáng thương tội nghiệp hỏi: “Anh thật sự cảm thấy như vậy là được à?”
“Không sai, người phụ nữ vốn là đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, nên là được che chở chứ không phải là để bị tổn thương, tôi nghĩ người đàn ông kia cũng không đáng để cho cô đau khổ như vậy, cô đáng được điều tốt hơn.”
“Đáng được điều tốt...”
Nỉ non lặp lại một câu, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười.
“Cảm ơn anh.”
“Không khách khí, phục vụ vì người đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Người kia tiếp tục nói: “Trên mặt đất quá ướt, cô đứng lên đi.”
Nói xong lấy bàn tay không cầm ô đưa đến trước mặt cô.
Mặc Khuynh Thành do dự một chút, từ từ đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Ba chữ đơn giản, từ trong miệng anh ta nói ra có chút không rõ cảm xúc.
“A!”
Một giây sau, túm tay cô trực tiếp nắm chặt lấy.
“Tiên sinh, anh làm tôi đau rồi.”
Theo bản năng xoay vặn cổ tay, nhưng đối phương không hề buông ra.
“Thật sự xin lỗi làm cô đau rồi, nhưng mà tôi không thể buông cô ra, nhưng mà cô không cần lo lắng, chúng tôi không làm cô bị thương đâu.”
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, càng giãy dụa thêm.
“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh! Buông!”
“Đừng nói nhảm, trực tiếp đánh cho ngất rồi mang đi.”
Người nọ cầm tay cô gật gật đầu, giơ tay lên, làm bộ hạ xuống gáy cô.
“Bang.”
“Lá gan các người thật sự rất lớn nha.”
Mặc Giác vốn đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người, một tay miễn cưỡng khen, một tay cầm cục đá cân nhắc đánh bọn họ.
“Thân ái, anh mau tới cứu em!”
Mặc Giác đang đứng vững thoáng lảo đảo, vẫn muốn diễn tiếp?
“Nếu muốn cô ta không có chuyện gì, đừng có động đậy!”
Tay nắm lấy cổ cô.
“Thân ái cứu em!”
Trên mặt vốn mang theo chút nhàn nhã, hiện tại từ từ chuyển thành lửa giận.
Chết tiệt, anh ta vậy mà dám lấy em gái mình ra uy hiếp mình!
“A, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta, chỉ là tôi không thể đưa người này cho anh vào lúc này.”
Nhìn sắc mặt Mặc Giác thay đổi, người kia ngược lại trấn định hơn, xem ra anh ta vẫn để ý tới người trong tay mình.
“Tôi dựa vào đâu phải tin tưởng anh?”
Không tung cục đá nữa, đôi tay tức giận nắm chặt, trong lòng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, em gái có thân thủ tốt như vậy, cho dù không có anh đây, đối phó với bọn họ cũng là dư dả, chỉ là...
“Anh có thể không tin tôi, nhưng việc tôi nên làm thì vẫn phải làm thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]