Chương trước
Chương sau
Edit: windy

Đại hội tân sinh viên Đại học Đế Đô, tổ chức trên thao trường.

Tất cả sinh viên sẽ xếp thành hàng ở trong phòng học, dưới sự dẫn dắt của giáo viên chủ nhiệm, đi tới sân thể dục.

Vị trí của khoa tài chính, đứng chĩa vào bục giảng.

Nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, dựa theo sắp xếp.

Trong yên lặng, ba người Mặc Khuynh Thành cũng không có tách ra, chẳng qua lại quá trùng hợp, Tang Nhất Cầm lại đứng phía trước Mặc Khuynh Thành.

“A, thật là xui xẻo.”

Tang Nhất Cầm vẫn mặc bộ váy bó sát như cũ, giày cao gót, trên mặt trang điểm đơn giản hơn, hiển nhiên quá mức đột ngột, cho nên thời điểm cô ta nói ra câu này, bốn phía truyền đến rất nhiều ánh mắt bất thiện.

Dương Viễn là người đầu tiên.

“Phong Xán, vừa rồi cậu có nghe thấy ai đang nói không?”

Phong Xán đứng ở phía trước có chút mê mang, nhìn đến Tang Nhất Cầm xong, nháy mắt nói: “Dương Viễn, vừa rồi bên tai mình vang lên âm thanh rất khó nghe.”

Dương Viễn đau lòng nhìn hắn, “Phong Xán, chấp nhận nghe đi, dù sao cũng là dưới tình huống bên ngoài, chúng ta không thể mong người khác không nói được, chỉ là đáng thương cho ba người chúng ta, vẫn là Giang Thần tốt, lớp trưởng có thể đứng ở trên đầu.”

Ứng thiên thêm câu: “Nếu cậu muốn đứng cạnh cậu ấy, cũng có thể.”

Dương Viễn vội vàng lắc đầu, “Hay là thôi đi, cái đó gọi là hy sinh cái tôi thành toàn tập thể, mình là muốn đi lên, không phải còn lại hai người các cậu nữa sao.”

Phong Xán: “Dương Viễn, mình cảm thấy nếu là cậu lên phía trước được chúng mình càng vui vẻ hơn.”

Dương Viễn có chút không hiểu, “Vì sao, chẳng lẽ cậu lo lắng Giang Thần nhàm chán?”

Ứng Thiên không chút lưu tình nào đả kích: “Không, ý của Phong Xán là cậu quá ồn.”

“Được lắm, hai người các cậu, mình đây là vì ai hả, còn không phải là vì công tử của chúng ta sao!”

Mặc Khuynh Thành vô tội trúng đạn hỏi: “Dương Viễn, chuyện này sao lại còn có phần của mình?”

Dương Viễn không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành nhớ tên anh ta, có chút khẩn trương khụ một tiếng.

“Khụ, công tử, công tử lại không hiểu, tuy nói trên đời này người đáng ghét rất nhiều, nhưng không phải không có xuất hiện trước mặt người, vừa lúc nãy, có tiếng muỗi vo ve cực kì chán ghét bay quanh người, chỉ là người khoan hãy nói, con muỗi này thực sự quá ngu ngốc, vốn là nhìn chằm chằm vào người, muốn cắn một phát, nhưng lại không biết thu liễm một chút, quang minh chính đại xuất hiện ngay trước mặt, thật giống như là người không biết nó là muốn cắn người vậy.”

“Ha ha.”

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng cười, đến ngay cả Mặc Khuynh Thành cũng có chút buồn cười nhìn anh ta.

Dương Viễn cũng không thèm để ý, ngược lại càng thêm tích cực nói: “Các người đừng có cười, ngẫm lại xem, tôi nói đúng hay không đi, dù sao là tôi chịu không nổi, nhìn thấy mấy con muỗi đó liền muốn bắt được, đáng tiếc, vóc dáng không nhỏ, rất lo lắng bắt được rồi có đánh luôn lục phủ ngũ tạng ra không nữa.”

“Ha ha ha...”

Lần này, người ban đầu có chút nín cười hoàn toàn không nhịn nổi nữa.

Lê An An cười đến ngửa người ra sau, tựa vào trên người Mặc Khuynh Thành.

“Ha ha ha, Khuynh Thành, người này nói rất đúng, đúng rồi, cậu tên là gì?”

Dương Viễn lơ đễnh nói: “Tôi là Dương Viễn, Dương trong cây dương, Viễn trong rộng lớn.”

Lê An An cười càng thêm lớn tiếng, “Dương Viễn? Tên rất hay, thật sự là tên rất hay.”

“Tên rất hay? Bạn học Lê vẫn không cần nói đùa, quá phổ thông rồi.”

Lê An An nghiêm túc thật sự nói: “Một chút cũng không phổ thông, Dương Viễn Dương Viễn, không phải là đem người nào đó đuổi đi xa thôi.”

Có thể thi đỗ Đại học Đế Đô nào có ai ngu dốt, nghe được, rất nhanh liền hiểu rõ thâm ý trong đó.

“A, không nghĩ tới cái tên Dương Viễn này còn có ý tứ như vậy, không sai không sai, về sau, gặp phải ruồi muỗi hay bọ gì đó, cứ để Dương Viễn.”

“Ý kiến hay, về sau kí túc xá của chúng ta không cần mua điện hương muỗi nữa, lại tiết kiệm được một chút tiền.”

“Ai, các cậu nói như vậy, nữ sinh bọn tôi làm sao bây giờ, chúng tôi không có Dương Viễn này, sau này những thứ đồ chơi này cũng không ít.”

Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ Lê An An, thật sự nói: “Ai nói chúng ta cần Dương Viễn, không phải còn có cậu sao.”

Hứa Tịnh cũng nói: “Đúng vậy, An An, không phải trước đây cậu nói toàn bộ cứ để cho cậu mà, thế nào, hối hận rồi hả?”

Lê An An hắng giọng, ưỡn ngực, “Nực cười, lão nương là loại người sẽ sợ hãi sao! Mình là lo lắng, hiện tại muỗi nhiều như thế, chỉ có điều một mình mình không đủ đâu, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?”

Dương Viễn vỗ ngực, bảo đảm nói: “Bạn học Lê không cần lo lắng, có mình bên cạnh công tử, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ con muỗi nào.”

Lê An An một bộ “Trẻ nhỏ dễ dạy”, “Bạn học Dương Viễn, như vậy về sau liền vất vả cho cậu rồi.”

Dương Viễn rất nghiêm túc nói: “Không vất vả không vất vả, đoàn thị vệ phục vụ vì công tử, đó đều là vinh quang, các cậu nói, có đúng không!”

“Đúng vậy, ngay từ đầu chúng tôi còn tưởng rằng không có đất dụng võ, hiện tại tốt rồi, chỉ cần công tử  nói đi chỗ nào, chúng tôi nhất định đưa ngài bình an đến đó.”

“Đoàn thị vệ tồn tại chính là vì bảo đảm an toàn cho công tử, người không liên quan liền cứ để cho chúng tôi!”

Lê An An cực kì hài lòng, nháy nháy mắt với Hứa Tịnh, “Thấy không, đây mới gọi là hội người quản lý, về sau á, những chuyện cưỡng chế đuổi muỗi đi, liền không cần An ma ma mình đây tự mình ra tay nữa.”

Hứa Tịnh có chút khinh thường nhìn chằm chằm cô, không nghĩ tới người này lại ôm tâm tư như vậy, quá hư hỏng!

Mặc Khuynh Thành lại kéo cô lại, lại vẫn đặc biệt nhích đến gần chỗ Dương Viễn, “Hứa Tịnh, mình cảm thấy chúng ta vẫn nên đứng xa An An một chút thì tốt hơn.”

Cô thực sự để cho Hứa Tịnh đi đến.

“Công tử, đây là vì sao?”

Mặc Khuynh Thành: “Lê An An, Lê An An, ra đi bình an! Bản công tử vậy mà đem tai họa đặt tại bên người lâu như vậy, thật sự là quá tệ rồi.”

Hứa Tịnh cũng nói: “Công tử nói như vậy, mình ngược lại cảm thấy giống như chỉ cần cùng An An xuất hiện ở đâu, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện, hóa ra là có chuyện như vậy, công tử, nếu không chúng ta vẫn không cần như vậy nữa, quá nguy hiểm rồi.”

“Ừ ừ, đề nghị của tiểu Tịnh đúng tâm của Bản công tử, nếu không chuyện này liền để cậu đến an bài rồi hả?”

“Nô tỳ tuân lệnh, nhất định không cô phụ tín nhiệm của công tử.”

Lê An An ở một bên tức giận đến phổi cũng phải bùng nổ, cặn bã sao lại có liên quan tới tên mình được, cô cực kì vô tội nha! Rõ ràng là cô cùng Mặc Khuynh Thành đến đâu cũng sẽ gặp chuyện không may, với cô không có một xu quan hệ nào!

“Khuynh Thành, cậu thật sự là rất xấu xa, tên của mình thì làm sao, đừng giải thích vớ vẩn, thật là, tên của mình nghe rất hay! Bình an, rõ ràng là cậu cùng mình ra ngoài, mấy con muỗi này mới quấy rầy, nếu không thì tuyệt đối sẽ càng nghiêm trọng!”

Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, ngón tay xoa xoa cằm, trầm tư một chút, hỏi: “Dương thị vệ, ý kiến của các cậu thế nào?”

Dương Viễn bị gọi tên thật sự suy nghĩ một giây, sau đó nói: “Công tử, nếu không người đem An ma ma đưa cho chúng tôi thẩm vấn điều tra, nếu là không có tai họa ngầm gì với người, chúng tôi sẽ thả cô ấy ra.”

Lê An An đầu tiên không liên quan rồi.

“Dương Viễn, cậu nha không muốn lăn lộn có phải hay không, tôi đúng là An ma ma, tâm phúc lớn nhất bên người công tử, cũng dám châm ngòi quan hệ với công tử, công tử, đánh anh ta!”

Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói: “Làm càn, vậy mà để cho Bản công tử tự mình ra tay, thật sự là quá sủng cậu rồi, Dương thị vệ, tôi cảm thấy biện pháp của cậu rất hay, bao giờ hết đại hội, liền mang An ma ma đi đi.”

“Vâng ạ.”

Lê An An trực tiếp dậm chân tại chỗ, đuôi ngựa sau đầu không ngừng đung đưa, vừa lúc, thoáng qua trên mặt Tang Nhất Cầm.

“Lê An An, cô nháo đủ chưa, bản tiểu thư biết bản thân xinh đẹp hơn cô, nhưng cô không thể như vậy mà nhìn không được, thế nào, muốn dùng đuôi ngựa hủy đi dung nhan của tôi? Nghĩ thật hay!”

Trong lòng vừa lúc có một đống phát tiết không nổi, Lê An An nhìn Tang Nhất Cầm chặn thẳng họng, nào có quản là đổng sự đại học, Phó Cục trưởng bộ giáo dục, trực tiếp mở miệng mắng to.

“Tang Nhất Cầm, cô muốn quét qua tôi đây còn không thèm quét, coi đuôi tóc quý giá của tôi là cái chổi sao, nhiều thành phần hóa học như vậy, tôi đây lo lắng mái tóc không chịu nổi trực tiếp khô héo, đến lúc đó dùng cái gì mà bồi thường cho tôi!”

“Cô còn muốn tôi bồi thường? Tôi phi! Kĩ nữ thối, cô chưa bao giờ soi gương hả, cũng không xem lại mặt mình đi, lỗ chân lông thô to, mụn thì đầy ra, thế nào, không có khuôn mặt đẹp đẽ hả, nếu không cầu xin bản tiểu thư, có lẽ tâm tình bản tiểu thư tốt sẽ thưởng cho cô chút tiền.”

Lê An An chỉ chỉ chính mình, nhìn về phía đám người Mặc Khuynh Thành, không thể tin được hỏi: “MÌnh giống loại người không có tiền hả?”

Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá một phen, lại đem so sánh với Tang Nhất Cầm toàn thân đều đã tản ra mùi “Nhà giàu mới nổi”, yên lặng gật gật đầu.

Kỳ thật Lê An An không phải là không có tiền, chỉ là không đem những số tiền này ra tiêu một cách hoang phí, huống hồ cô trái lại cảm thấy được như vậy rất tốt, phong cách đơn giản, mặt để tự nhiên, đuôi ngựa buộc lên, tinh thần phấn chấn bồng bột, đây mới là một thiếu nữ mười tám tuổi nên có, cho dù làn da có chút vấn đề thì làm sao, so với Tang Nhất Cầm như vậy, phấn trên mặt của cô ta mà rơi xuống, quần áo bó sát nói trắng ra, mặc với không mặc chả khác nhau là bao.

Lê An An giận trừng mắt với Tang Nhất Cầm, “Lão nương có tiền hay không liên quan rắm gì đến cô, dù mặt cô đẹp cỡ nào, lão nương vẫn không vừa ý đem Chủ tịch Mao đập bể thành như vậy, quả thực quá vũ nhục tổ quốc nuôi dưỡng, đều nói chúng ta là đóa hoa tương lai của Tổ quốc, chị gái à, cô như vậy đã không phải là đóa hoa, mà là hoa độc!”

Tang Nhất Cầm hoàn toàn không biết cái hoa độc là Lê An An nói bừa, kiến thức vốn không nhiều, tự cho là ý trên mặt chữ liền là hấp dẫn ánh mắt, trong lòng không khỏi lại bắt đầu cao ngạo, cô ta đã nói rồi, làm sao có thể có người không hâm mộ vẻ đẹp của mình được, hóa ra vẫn là ghen tị thôi.

Vì thế, cô ta làm bộ như bố thí, lấy ví từ trong túi ra, lấy ra hai tờ Chủ tịch Mao đưa tới cho Lê An An.

“Được rồi, tôi biết tôi không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, khen ngợi tôi hoa độc, tôi cũng vui vẻ tiếp thu, hai tờ tiền này xem như khen thưởng cô, cầm đi.”

Mọi người: “...”

Lê An An: “Lão nương đánh chết cô!”

Mắt thấy liền muốn ra tay, lại bị một giọng nói ngăn cản.

“Mấy đứa sao lại ầm ĩ như vậy, không thấy hiệu trưởng đang ở trên bục nhìn xuống hả!”

Mậu Vĩ Thành ban đầu vẫn đứng ở phía đầu, ai ngờ tại thời điểm các lớp khác đang hoan nghênh các lãnh đạo tới, lớp mình lại đang cãi nhau, không tức giận đi từ phía sau tới, ai ngờ lại còn muốn ra tay, vẫn lại là đụng tới sinh viên lần đầu tiên thời điểm vừa khai giảng liền không tuân thủ kỷ luật như vậy.

“Mấy đứa còn ngây ngốc ở chỗ này, liền lăn ngay cho tôi, líu ríu thật mất mặt xấu hổ! Còn có, bạn học này, em đi giày cao gót cao như vậy làm gì, nơi này là chọn hoa hậu hả, có biết hai chữ hổ thẹn viết như nào không, để cho đúng là muốn ngồi dưới đất, không mặc quần?”

Trên mặt Tang Nhất Cầm cực kì nóng, thói quen ăn mặc của cô ta luôn diêm dúa lòe loẹt, lại không nghĩ tới ngày đầu tiên liền bị giáo viên chủ nhiệm hỏi mặc quần không, quả thực hơi quá đáng.

“Thầy, thầy không hiểu thời thượng em có thể tha thứ cho, nhưng thầy không thể phê bình thưởng thức của em, em đi giày cao gót thì làm sao? Còn có, mặc hay không mặc quần chẳng lẽ thầy còn muốn kiểm tra hả, già không biết xấu hổ gì!”

Mậu Vĩ Thành không nghĩ tới sinh viên bây giờ lại dám cãi lại, thiếu chút không đi lên được.

Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh xoa xoa phía sau lưng mình, “Thầy Mậu, có sao không, có nặng lắm không?”

Mậu Vĩ Thành ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Mặc Khuynh Thành tràn đầy lo lắng, trong lòng hơi hơi nghĩ xuống, đây là Mặc Khuynh Thành mà bà xã nói? Quả nhiên là đứa trẻ ngoan.
“Bạn học Mặc, thầy không sao, già rồi, quản không được.”

Lê An An: “Thầy giáo, sao thầy có thể nói như vậy được, đều là chúng em không đúng, nếu không tại chúng em cãi nhau, cũng sẽ không kéo thầy đến đây, lại sẽ không gặp phải cảnh này.”

Tang Nhất Cầm lại hừ lạnh một tiếng, “Thầy, già như vậy vẫn còn giảng dạy, cẩn thận sớm bị tức chết.”

Mậu Vĩ Thành trực tiếp đẩy Mặc Khuynh Thành ra, tay run run chỉ vào mặt cô ta, “Được lắm, thật tốt, dám nguyền rủa giáo sư chết, sinh viên như vậy là tôi dạy không nổi, nhanh biến đi cho tôi!”

Tang Nhất Cầm mang theo kính mắt, khóe miệng cong lên, “Thầy nói không dạy tôi thì tôi cũng không muốn để cho thầy thượng nha, chờ xem, xem tôi cho thầy ngày mai rời khỏi trường học không, hừ!”

Mậu Vĩ Thành nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, cưỡng chế tức giận, “Đó là ai, tôi ngược lại muốn nhìn xem, là cô ấy rời khỏi trường hay là tôi rời khỏi trường, hừ!”

Mắt Lê An An sáng lên, nhỏ giọng nói: “Thầy, cô ta tên Tang Nhất Cầm, cha của cô ta hình như là đổng sự của trường, thầy cũng không biết, cô ta rất hung hãn, động một tí liền sai bảo người khác thì thôi, lại vẫn đổi trắng thay đen, làm cho người ta quỳ xuống nói áy náy, còn có...”

“An An.”

Lê An An ngậm miệng lại.

Mặc Khuynh Thành cười hướng Mậu Vĩ Thành nói: “Thầy, thầy đừng vì sinh viên này mà hủy đi tiền đồ của mình, không phải chỉ là một Tang Nhất Cầm thôi sao, nhẫn nhịn một chút là được.”

Mậu Vĩ Thành lại phẫn hận nói: “Bạn học Mặc, chính là vì tính cách của em như vậy, mới có thể để cho người như thế càng thêm hung hãn, Đại học Đế Đô không phải là của một mình cô ta, lại vẫn không tới lượt cô ta một tay che trời!”

Đại hội tân sinh kết thúc, mọi người liền nhìn đến bóng dáng rời đi của Mậu Vĩ Thành, không biết vì Tang Nhất Cầm một cây đèn cầy này, hay là nên vì cuộc sống đại học mới bắt đầu này thêm một phần sáng rọi.

“Ai, tôi mời các cậu ăn cơm nha, tôi phát hiện một tiệc đứng đồ ăn siêu cấp ngon!” Dương Viễn gọi ba người Mặc Khuynh Thành chuẩn bị quay về kí túc xá lại, đề nghị.

Lê An An là người đầu tiên đáp ứng, “Được thôi!”

Hứa Tịnh có chút do dự, “Như vậy không tốt lắm đâu?”

Dương Viễn nhìn thoáng qua Mặc Khuynh Thành, tùy ý nói: “Có cái gì không tốt, chỉ là, chúng tôi kì thực là muốn cùng công tử ở chung hảo hảo một phen, khụ, các cậu không cần nghĩ nhiều, chúng tôi đây chỉ là thấy thần tượng có chút kích động thôi.”

Lê An An lý giải nói: “Tôi biết tôi biết, lúc trước thời điểm tôi trở thành bạn của Khuynh Thành, cũng có loại cảm giác này.”

Mặc Khuynh Thành nhìn cô một cái, không chút lưu tình nào vạch trần cô, “Lê An An, mình lại không biết lúc trước mình trong mắt cậu vẫn là minh tinh đó?”

Lê An An cười hắc hắc, “Đó là cậu không biết ở sơ trung cậu có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng lại là bao nhiêu đơn thuần, cũng không biết làm sao lại càng ngày càng méo lệch, chỉ là có thể nhìn thấy bộ dáng tóc dài phấp phới của cậu như thế, mình cảm thấy đời này của mình vậy là đủ rồi.”

Đám người Dương Viễn bắt đầu tò mò, nhao nhao hỏi: “Bạn học Lê, trước đây công tử không phải cái dạng này? Chẳng lẽ chân tướng trên mạng truyền ra, vẫn còn khoa trương hơn so với Tang Nhất Cầm?”

“Làm sao có thể, trên mạng khẳng định là người khác P, công tử làm sao có thể không có phẩm vị như vậy, có phải hay không, công tử?”

Mặc Khuynh Thành ngây người, xấu hổ sờ sờ mũi, cực kì tự nhiên nói sang chuyện khác, “Dương thị vệ, quán kia có xa hay không, chúng ta nhanh đi đi.”

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Nực cười, chẳng lẽ muốn cô thừa nhận cái người trên mặt đầy đủ màu sắc thực sự là cô à, tuy đây là sự thật, nhưng tuyệt đối không thể khiến cho người khác bắt được lịch sử đen tối của mình, vậy quá tổn hại hình tượng rồi, không chỉ có như vậy, cô còn đang suy nghĩ nên để Mặc Dận đem toàn bộ ảnh đó trên mạng hắc toàn bộ không, hừ hừ, chủ ý này không tồi, cứ làm như vậy đi.

Hiển nhiên hài lòng, phía sau Đại học Đế Đô trên đường phố ăn vặt, mặt tiền cửa hàng rất lớn, không chỉ có hai tầng, còn có ban công nhỏ, mà đám người Mặc Khuynh Thành, liền đến nơi này.

Vừa mới vào cửa, hơi lạnh không chút lưu tình nào chui vào da, làm cho người ta không khỏi rùng mình một cái.

“Hoan nghênh ghé thăm.”

Dương Viễn lấy điện thoại ra cho phục vụ, nói: “Chúng tôi bảy người, bao toàn bộ, có thể để cho chúng tôi một căn phòng được bao không?”

“Không thành vấn đề, mọi người đi theo tôi.”

Đi tới ghế lô, đầu tiên bọn họ không có đi lấy đồ ăn, mà là hội thẩm Tam Đường.

Hai tay Lê An An chống nạnh, đem Dương Viễn đè ở trên ghế, nghiêm túc hỏi: “Dương thị vệ, cậu có biết cậu phạm sai gì không?”

Vẻ mặt Dương Viễn mờ mịt, anh có làm sai cái gì sao?

Hứa Tịnh “Tri kỉ” nói: “Ra ngoài ăn cơm cùng công tử, vậy mà còn không cho công tử trả tiền, cậu như vậy không phải vô thanh là đánh vào mặt công tử sao.”

“A?”

Bốn nam sinh ở đây không khỏi phân trần nhìn về phía Mặc Khuynh Thành ở đối diện.

Bọn họ thật sự đánh vào mặt công tử?

Dương Viễn có chút bối rối, muốn đứng lên lại bị Lê An An gắt gao đè trên ghế.

“Công, công tử, chúng tôi không biết là có chuyện này, huống hồ đều nói là tôi mời khách, tôi cuối cùng không thể để cho người trả tiền đúng hay không?”

“Đúng vậy, công tử, Dương Viễn là người như vậy, bốn người đàn ông chúng tôi, muốn để cho con gái trả tiền, nói ra không phải là dọa người sao.”

Mí mắt Lê An An nhíu lại, cười xấu xa nói: “Nói như vậy, đây là chúng tôi không đúng, Hứa Tịnh à, về sau ra cửa ăn cơm đừng để công tử trả tiền nữa, chúng ta thân là ma ma nô tỳ, để cho công tử tự mình trả tiền quá dọa người đấy.”

“Đưa cho ai, sinh hoạt mỗi ngày công tử đều có ghi chép, ai giống như chúng ta mấy người làm công, một năm tiền lương cũng không có bằng cậu ấy kiếm một ngày.”

Mặc Khuynh Thành có chút nghe không nổi nữa, “Được rồi, An An, cậu nháo đủ chưa, còn có Hứa Tịnh, trước vừa mới khen ngợi xong, hiện tại liền cùng An An đào hố bản công tử, xấu hổ không xấu hổ.”

Đột nhiên thay đổi khiến cho bọn người Dương Viễn phản ứng không kịp, chỉ có Giang Thần vẫn không nói chuyện giải thích: “Dương Viễn, cậu không phát hiện ra bọn người của công tử đang nói đùa với cậu à?”

“Nói đùa?”

Dương Viễn nhìn trên mặt Lê An An đắc ý cười, nháy mắt phản ứng kịp, “Được rồi, Lê An An, cậu cũng dám đùa giỡn tôi!”

Lê An An ghét bỏ nhìn anh ta một cái, “Đừng có dán vàng lên mặt, mình đây là tính kế Khuynh Thành, ha ha ha, nếu là ăn xong hiển nhiên các người không vừa ý đi theo chúng tôi, liền cứ về trước, nếu vẫn không vừa ý đem mỹ thực chia cho cậu một chút.”

Ứng Thiên: “Mình chưa nói không đi.”

Phong Xán đẩy đẩy gọng kính, nói: “Mình cũng đi.”

Giang Thần: “Cùng nhau.”

Dương Viễn cũng vội vàng nói: “Mình cũng đi.”

Trên đường ăn vặt, người người tấp nập, sương khói bay tới không trung, bao phủ khắp bóng đêm.

“Khuynh Thành, mực ống sắt! Bà chủ, tôi muốn ăn cái này!”

“Khuynh Thành, bên kia còn có đậu phụ thối, Dương Viễn, nhanh lên đi xếp hàng đi!”

“Hứa Tịnh Hứa Tịnh, cái này, cái này ăn ngon, thơm quá đi!”

...

Ở tiệm buffett, Lê An An giống như ngựa hoang thoát dây cương, chỗ nào nhiều người liền chạy đến chỗ đấy, rất nhanh, mấy người bọn họ liền bị tách ra.

“Giang Thần, cậu nói bọn họ đều đã đến chỗ nào rồi?”

Mặc Khuynh Thành vừa rồi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Lê An An, ai ngờ vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi đâu, lúc phản ứng kịp, bên cạnh chỉ còn lại mỗi Giang Thần.

Giang Thần: “Không cần lo lắng cho bọn họ, chính chúng ta đi dạo đi.”

Mặc Khuynh Thành suy nghĩ xuống, lại nói: “Chúng ta vẫn là đến cổng khu ăn vặt đi, người ở đây nhiều lắm.”

“Được.”

“Rầm.”

“Cái người phụ nữ này sao lại thế này, đi đường không mang theo mắt hả!”

Tang Nhất Cầm toàn thân mùi rượu bò từ mặt đất lên, nhìn người nọ bị chính mình đụng phải, khinh thường nói: “Bản tiểu thư đụng vào là vinh hạnh của cô, đừng có không biết tốt xấu.”

Cam Triết đẩy Tổng Tiểu Bảo đang đỡ mình ra, “Cô đây là đầu óc bị va chạm nên có vấn đề hả, lại còn là vinh hạnh của tôi? Tôi còn không hiếm lạ đâu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.