Bên ngoài trời quang đãng, Văn gia là đang mưa sa gió giật.
“Bốp.”
“A!”
“Mẹ, mẹ không có chuyện gì vậy!”
“Trân nhi, bà không bị bỏng chỗ nào chứ?”
Văn Tư Tư nâng Lưu Tinh trực tiếp ngã vào mảnh thủy tinh vỡ, lại nhìn Đổng Trân được Văn Xương nâng dậy.
Vẻ mặt Đổng Trân trắng xanh, “A Xương, tôi không sao, chỉ là chị Lưu chị ấy...”
Văn Xương nhìn về phía Lưu Tinh, chán ghét nói: “Lưu Tinh, cho bà ở lại là nhìn bà thương cảm, không phải là cho bà có cơ hội tổn thương Trân nhi!”
Lưu Tinh không để ý đau đớn trên người, nói: “Văn Xương, sao ông không hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra, tôi cái gì cũng chưa có làm!”
“Cái gì cũng không làm? A, thật là như bà nói thế sao chén canh kia lại không còn!”
Lưu Tinh ấm ức nói: “Kia là do có người ngáng chân tôi!”
Văn Xương hoàn toàn không tin lời của bà nói, cười khẩy: “Lưu Tinh, bà cả ngày nói hươu nói vượn, ở đây có vài người chúng ta, chẳng lẽ bà nói là Trân nhi ngáng bà? Tôi nói cho bà biết, cũng bởi vì có người mẹ như vậy, Tư Tư mới học điều xấu!”
Lưu Tinh nói: “Văn Xương, sao ông có thể nói tôi như vậy! Tôi nhịn đắng nuốt cay nuôi dưỡng Tư Tư, kết quả ông không nói một lời hay nào, vậy mà con nói nó học cái xấu là vì tôi? Văn Xương, ông còn có lương tâm không!”
Vẻ mặt Đổng Trân cũng không ủng hộ nói: “A Xương, ông sao lại nói chị Lưu như vậy, chị ấy nuôi Tư Tư lớn như vậy, đã cực kì không dễ dàng rồi, có lẽ chị ấy đôi khi có lúc sai trái, nhưng mà cũng không thể nói Tư Tư học cái xấu được.”
Lưu Tinh nghe xong, trong lòng liền cười nhạo, lời này của bà ta không chỉ lấy lòng Văn Tư Tư, trọng điểm vẫn là nói với Văn Xương, bản thân chỉ là không cản thận biểu lộ ra mặt không tốt thôi.
A, đây chính là nữ thần trong cảm nhận của Văn Xương sao, chỉ là, cũng phải phối hợp với bà ta, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Văn Xương nói: “Trân nhi, bà thật là quá tốt, người như thế nếu là không dạy dỗ, khẳng định lại “Không cẩn thận” đem nước canh đổ lên trên người bà rồi!”
Đổng Trân nói: “A Xương, chị Lưu thật sự không phải cố ý, là tôi không cẩn thận làm vướng chị ấy.”
Văn Xương: “Trân nhi, bà không cần nói dối thay bà ta.”
Văn Tư Tư nghe không vô, nói: “Cha, sao cha không tin lời mẹ con nói!” Sau đó nói với Đổng Trân: “Đều là do bà, nếu không tại vì bà, một nhà ba người chúng tôi đã cùng nhau sống hòa thuận rồi.”
“Bốp.”
Một bàn tay của Văn Xương đánh thẳng vào mặt Văn Xương Xương.
Lưu Tinh vội vàng kéo Văn Tư Tư lại, nhìn vết tay hồng hồng trên mặt cô ta, phát điên quát lên: “Văn Xương, cái đồ đáng chết này, dám đánh Tư Tư!”
Văn Xương trào phúng nói: “Tôi dạy dỗ con gái của tôi mắc mớ gì đến bà, nó thế mà nói năng lỗ mãng với mẹ của mình, chẳng lẽ không nên dạy dỗ?”
Mẹ?
Lưu Tinh nói: “Văn Xương, mẹ của nó chỉ có tôi, Lưu Tinh! Đổng Trân đâu có tư cách để Tư Tư gọi bà ta là mẹ!”
Văn Xương lạnh lùng nói: “Chỉ bằng Trân nhi là nữ chủ nhân Văn gia, chỉ bằng Tư Tư là người của Văn gia!”
“Oanh!”
Lưu Tinh lui về phía sau vài bước, đúng vậy, Văn Xương nói không sai, Tư Tư là người của Văn gia, nhưng cô ấy là chính bà mang thai mười tháng, đau khổ cay đắng sinh hạ ra, từ khi còn trẻ thơ tới lúc thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều sắp đính hôn, bà tiêu tốn bao nhiêu tinh lực với tâm huyết, kết quả, cuối cùng lại không phải là nữ chủ nhân Văn gia, lại đến cả người con gái duy nhất, hy vọng duy nhất cũng cướp mất sao!
Văn Tư Tư nói: “Cha, con chỉ có một người mẹ, người phụ nữ kia con tuyệt đối không gọi!”
Văn Xương: “Được, con không gọi liền mang theo người mẹ này rời khỏi Văn gia!”
Hai người trợn to hai mắt, Văn Xương đã vậy còn quá vô tình, đây là đến cả con gái cũng không cần rồi hả? Vẫn lại nói, sau khi có con trai, Văn Tư Tư đã không còn quan trọng nữa rồi hả?
Mặc kệ là loại khả năng nào, đối với bọn họ mà nói, cho dù Tô Thụy vui vẻ cưới mình, Tô gia cũng tuyệt không đồng ý, cần phải để bản thân gọi Đổng Trân là mẹ, cô ta tuyệt đối không làm được.
Lưu Tinh nhìn Văn Tư Tư trong thế khó xử, trong lòng dâng lên chút ấm áp, đây chính là con gái mình nuôi dưỡng nhiều năm, ít nhất trong lòng cô ta có mình, sẽ suy nghĩ vì chính mình, như vậy là đủ rồi.
Lưu Tinh nói: “Tôi sẽ rời khỏi, từ nay về sau sẽ không dính líu tới ông nữa, nhưng mà có một điều tôi không nhường nhịn, Tư Tư là con gái của tôi, cả đời này đều vậy, tôi cũng sẽ không cho phép người khác làm mẹ nó.”
Văn Xương không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: “Điều đó không có khả năng, Trân nhi là nữ chủ nhân Văn gia, nếu Tư Tư không gọi mẹ, vậy để cho người bên ngoài thấy con bé thế nào đi!”
Lưu Tinh cười nhạo một tiếng, “Đối đãi thế nào tôi mặc kệ, cô ta là thịt trong lòng ông, Tư Tư cũng là cốt nhục của tôi, nếu là ông không đồng ý, liền náo loạn cho mọi người đều biết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông, xem lựa chọn của chính ông vậy.”
Văn Xương nheo ánh mắt lại, “Lưu Tinh, lá gan bà lớn lắm, dám uy hiếp tôi!”
Lưu Tinh ngẩng cằm lên, “Hiện tại tôi chỉ còn mỗi Tư Tư, nếu ông muốn cướp con bé đi, ông sẽ thấy được tôi như thế nào?”
Đổng Trân khuyên nhủ: “A Xương, ông đừng khó xử hai người họ, huống hồ chị Lưu không phải cố ý, ông để cho Tư Tư gọi tôi là mẹ, tôi đều cảm thấy được bản thân không chịu nổi, đây không phải cảm giác giống như bảo Hoài Hoài gọi người khác là mẹ sao?”
Văn Xương suy nghĩ, nói: “Được rồi, tôi không ép Tư Tư nữa, nhưng mà ít nhất nên có cách gọi khác.”
Văn Tư Tư muốn từ chối, lại bị Lưu Tinh không ngừng trao đổi ánh mắt, sau cùng cứng rắn nói: “Dì.”
Đổng Trân cười nói: “Tư Tư ngoan.”
Bà ta còn nói: “A Xương, ông cùng đừng để chị Lưu rời đi, tôi cảm thấy mấy người chúng ta sống với nhau rất tốt.”
Lưu Tinh châm biếm cười nói: “Không cần, chỗ tốt như này vẫn là để cho các người ở đi, tôi là một người bình thường, không thích hợp ở trong biệt thự này.”
Văn Tư Tư trong mắt nén lệ, lại cố nén không cho rơi xuống.
Cô ta không biết vì sao sau khi từ Tô gia trở về mọi chuyện lại thành như vậy, cuộc sống tốt đẹp vốn có đâu? Vì sao lại biến thành như vậy.
Đúng, không sai, hiện tại mình đã là Văn gia đại tiểu thư, nhưng cô ta không có cách nào hưởng thụ được sao trăng vây quanh, Văn gia nữ chủ nhân đáng lẽ phải là mẹ, vì sao đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ khác đến đoạt đi toàn bộ vị trí vốn thuộc về mẹ con bọn họ! Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy, bản thân chưa làm sai bất cứ điều gì, vì sao không thực hiện nguyện vọng của cô ta, chẳng lẽ đời này đều phải đứng dưới Mặc Khuynh Thành sao!
Cô ta không cam lòng, lại cái gì cũng không thể làm được, Lưu Tinh phải rời khỏi, Văn gia chỉ còn một mình cô ta, Văn Xương không thể tin tưởng, Đổng Trân càng không thể tin tưởng, cô ta giống như ký sinh trùng ở Văn gia, mỗi ngày kèo dài hơi tàn.
Văn Tư Tư, mày phải nhẫn nại, Tô Thụy đồng ý cưới mình, chỉ cần mình trở thành nữ chủ nhân Tô gia, liền có hy vọng đoạt lại toàn bộ mọi thứ vốn thuộc về hai mẹ con họ!
Văn Xương, chờ đấy!
Ông ta cho mình ít nhiều yêu thương, liền cho mình ít nhiều đau xót, cô ta tuyệt đối sẽ không quên ngày này, sẽ không quên những người này mang đến khuất nhục cho mình!
Lưu Tinh không ngừng vuốt ve hai má Văn Tư Tư, nói: “Tư Tư, chịu khó ở lại Văn gia, chờ Tô Thụy cưới con về nhà.”
Văn Tư tư gật gật đầu, “Mẹ, con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn.” Ngoan ngoãn thôn tính toàn bộ nơi này.
Lưu Tinh lau nước mắt ở khóe mắt, mặt không biến sắc nhìn về phía bọn người Văn Xương, nói: “Văn Xương, tôi theo ông mười mấy năm, không nghĩ tới ông lại vô tình như vậy, nếu lúc trước sớm biết ông đã có người thương, Lưu Tinh tôi cho dù chết cũng sẽ không yêu ông.”
Nói xong, quyết tuyệt xoay người rời đi.
Văn Xương giật mình ngây người nhìn bóng lưng của bà ta, giống như nhớ tới vui vẻ ngày xưa sống bên nhau, nội tâm không khỏi phức tạp.
Ông đối với Lưu Tinh không phải không có cảm tình, chỉ là tương đối mà nói, ông càng yêu Đổng Trân hơn, Đổng Trân đã là một phần không thể thiếu trong đời, còn có Văn Hoài, đứa con trai chính mình vẫn mong chờ, khi nó còn nhỏ được ôm từ phòng giải phẫu đi ra, ông cảm tạ Đổng Trân không để ý tới phản đối của mình mà sinh con ra. Khi hộ sĩ đưa bà ta ra, sắc mặt tái nhợt nhìn bà không một tiếng động nào, ông sợ hãi thăm dò hơi thở của bà ta, bà còn sống, nhưng bác sĩ nói, thân thể của bà đã bị tổn hao nghiêm trọng, về sau không thể mang thai nữa.
Kỳ thật bà ta không thể có con cái, từ sau khi bà ta cản một nhát dao cho mình, bà ta đã bị bác sĩ phán là mang thai rất khó, ngay từ đầu ông còn chưa tin, nhưng mấy lần mang thai, rồi sinh non, ông đã không còn hy vọng gì nữa.
Ông tự nói mình, Văn Xương, thỏa mãn đi, ít nhất người mày yêu vẫn còn bên cạnh mày, có con hay không thật sự quan trọng sao?
Nhưng mà thân thể Đổng Trân mỗi ngày một xấu đi, càng về sau thậm chí không thể làm chút chuyện đó, ông là đàn ông, ông có nhu cầu của mình, cho nên ông vẫn ở bên ngoài tìm rất nhiều phụ nữ, bao gồm cả bạn giường cố định là Lưu Tinh.
Không sai, trong mắt ông, Lưu Tinh chr có thể xem là bạn tình cố định, chỉ là đối tượng để ông thỏa mãn dục vọng thôi, nhưng mà sự hiền lương của bà ta, khéo hiểu lòng người, không một tấc lại muốn tiến một thước, làm cho bản thân cực kì hài lòng với người bạn tình này, ông cũng vui ý cho bà một chút tình cảm, họặc là cùng bà sắm vai một đôi vợ chồng bình thường, thường xuyên bỏ ra chút thời gian đi đến thăm hai mẹ con bọn họ.
Nhưng mà bạn tình chỉ có thể là bạn tình, ông cho phép bà ta sinh con dưỡng cái, nhưng tuyệt không cho phép bà ta tranh đoạt vị trí nữ chủ nhân Văn gia thuộc về Đổng Trân.
Đổng Trân nhìn Văn Xương vẻ mặt đang nhớ lại chuyện cũ, trong mắt hiện lên một chút ngoan độc.
Lưu Tinh rời đi vẫn còn cho bà vào bẫy, thế nào, muốn dùng loại phương pháp này làm cho Văn Xương không quên được bà sao? A, thật sự là có ý nghĩ kì lạ nha!
Làm bạn lâu nhất với Văn Xương chính là mình, bản thân cũng hiểu ông ta nhất. Ông ta không phải là kiểu người chung tình, cũng không phải là người trong lòng chỉ có một người yêu.
Ông ta có dã tâm của mình, tuy năm đó Văn Chấn bắt ép ông ta cưới Mục Lệ, nhưng vẫn không thể vứt đi dã tâm của ông, chỉ là ông ta không thể ngờ, Mục Lệ là người mạnh mẽ trong mắt không chấp nhận có hạt cát.
Vì sao chỉ một buổi tối mà Mục Lệ liền mang thai hả? Đó là bởi vì Văn Xương lén lút cho cho vào rượu thuốc tăng khả năng mang thai.
Qua đêm đó, Mục Lệ mang thai theo dự kiến, về sau thành công có Văn Cẩm, đây cũng chính là lí do mà sau này dù bà ta có phát hiện ra Văn Xương ở bên ngoài có phụ nữ khác cũng không ly hôn.
Phụ nữ, là người ngu ngốc nhất trên thế giới này, bọn họ có thể vì yêu dâng toàn bộ ra, cũng có thể vì đứa con mà chịu đựng toàn bộ.
Đổng Trân lại bỏ lại tất cả suy nghĩ ra sau, trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười hòa ái, “Tư Tư, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, chờ cha con hết giận, dì sẽ khuyên ông ấy.”
Văn Tư Tư không nói câu nào lên lầu, Văn Xương thấy vậy một bụng lửa giận.
“Bà xem, bà xem! Đã trèo lên đầu ngồi rồi, bà vẫn còn nói hộ nó!”
Đổng Trân vỗ về lồng ngực phập phồng của ông ta, nói: “A Xương, bọn họ là mẹ con sống bên nhau bao nhiêu năm, khẳng định có chút tức giận, tôi cũng không mất miếng thịt nào, ông đừng nóng giận.”
Văn Xương thở dài, nói: “Coi như quên đi, nhiều năm như vậy tôi còn không hiểu tính bà, sau này tôi một tấc cũng không rời bà, như vậy, cũng bớt đi khả năng bà bị Lưu Tinh hại.”
Đổng Trân nói: “Đâu cần khoa trương như vậy, là ông nghĩ xấu cho bà ấy rồi.”
Văn Xương hừ lạnh một tiếng, “Trân nhi, bà là không ở chung với bà ta nên bà không biết, tôi quen biết bà ta nhiều năm như vậy, tâm tư bà ta thế nào sao tôi còn không biết, bà yên tâm, đối với tôi mà nói bà ta chỉ là bạn tình, trong lòng của tôi, cũng chỉ có một mình bà.”
Đổng Trân giận dữ cười nói: “Chỉ biết dỗ tôi, nếu để cho Tư Tư nghe được, con bé sẽ đau lòng đó.”
Văn Xương ôm bà, không sao cả nói: “Đau lòng cũng cần phải tiếp thu hiện thực này, tôi cho nó thân phận Đại tiểu thư của Văn gia, để cho nó có tư cách gả vào Tô gia, nó nên mang ơn.”
...
Hai người từ từ đi xa, Văn Tư Tư từ đầu cầu thang xuất hiện.
Chỉ là bạn tình sao? Hóa ra tạp chủng với bạn tình so với con gái còn dễ nghe hơn...
***
Cát bang, là một bang phái nhỏ ở Đế Đô, lại tồn tại hai mươi năm.
Cát Thiên, 38 tuổi, bang chủ Cát bang, trên mắt phải có một vết sẹo, dáng người khôi ngô.
“Đại ca, Công ty Mặc Ẩn trả lời rồi.” Lão Nhị Chân Nghĩa vẻ mặt cổ quái chạy tới.
“Tới đọc nghe một chút.” Cát Thiên không có để ý tới vẻ mặt của anh ta.
Chân Nghĩa nói: “Bên kia trả lời, bọn họ cực kì muốn nếm thử thủ đoạn của anh, tùy thời phụng bồi.”
“Ầm.”
Cát Thiên trực tiếp đem chén trên mặt đất quét xuống.
“Được được, lâu rồi không có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của tôi rồi!”
Chân Nghĩa khuyên nhủ: “Đại ca, nếu không chúng ta thôi đi, nghe nói bối cảnh của Mặc Khuynh Thành không kém, huống hồ ân oán của anh với Tôn Đức kia cũng chỉ là chuyện nhỏ, đã mười mấy năm rồi, nên buông xuống đi.”
Cát Thiên lại giận dữ hét: “Bỏ đi sao? Nếu không bởi vì ông ta từ chối, những người của Túc Hải bang sẽ không cười nhạo lão tử!”
Túc Hải bang, thực lực lớn hơn chút so với Cát bang, hai bang thường xuyên xảy ra xung đột.
Chân Nghĩa nói: “Đại ca, lúc ấy Tôn Đức chỉ là một tiểu tử không biết gì, anh tính đòi nợ lên tên tiểu tử tính làm gì, huống hồ anh là đại ca của xã hội đen, nghĩ muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ diễn viên, chuyện như vậy là anh không nên làm đâu?”
Cát Thiên tát một cái lên trên đầu anh ta, “Đồ hỗn láo, có cậu cản như vậy! Muốn tiến quân vào giới nghệ sĩ thì làm sao, tao chỉ là đầu tư, đầu tư biết không! Hiện tại hắc đạo nhiều khó khăn, chúng ta có nhiều anh em như vậy, đây đều là tiền bạc! Phải dựa vào tiền chúng ta thu phí bảo hộ, nhét cũng không đủ kẽ răng!”
Chân Nghĩa cũng giải thích nói: “Em biết trong bang rất khổ, nhưng mà Tôn Đức kia cũng rất khổ, bị anh chèn ép nhiều năm như vậy, còn có bộ dáng thiên tài năm đó sao?”
Cát Thiên đều đã không biết hổ thẹn, “Đây có là gì, bối cảnh của mình còn không có, chính mình lại hận không thể lấy miệng quạ ra.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Mặc Khuynh Thành nhìn bức thư báo đã xem, cao hứng thu giấy ghi chép về.
Từ Lập nhìn miệng cô vẻ tươi cười, hỏi: “Khuynh Thành, người kia đã đọc rồi, sao cháu vẫn còn vui như vậy?”
Vẻ mặt Tôn Đức lo lắng, “Khuynh Thành, nếu bọn họ thật sự ra tay, cháu làm sao bây giờ?”
Mặc Khuynh Thành bình tĩnh nói: “Gặp chiêu phá chiêu.”
Lê An An hoàn toàn không lo lắng, lấy tay ôm lấy Tôn Đức, “Đạo diễn Tôn, ông đừng lo lắng, người kia thật sự không cần lo lắng, cho dù cô ấy vẫn củi mục như trước, nhưng còn có anh cả Mặc ở đây, cháu tin tưởng anh cả Mặc nhất định dẫn chúng ta đi đại sát bốn phương!”
Mặc Khuynh Thành nhìn cô ta một bộ “Mặc Dận chỉ chỗ nào, cô liền giết chỗ đó”, không chút khách khí nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ cùng Mặc Dận, cho cậu trở thành anh hùng đấu tranh đầu tiên.” Trở thành vật hi sinh.
Ở đây hiển nhiên đều hiểu ý của Mặc Khuynh Thành, chỉ riêng Lê An An đắc ý ưỡn ngực lên.
“Khuynh Thành, mình biết cậu sẽ xem trọng mình mà, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ mang đại não của đội địch về cho cậu đá cầu.”
“Không được!”
Đến ngay cả Đồng Ôn Luân vừa tới cũng mở miệng ngăn cản.
Lê An An trực tiếp xem nhẹ những người khác, hỏi anh ta: “Tại sao không được.”
Đồng Ôn Luân cau mày nói: “Ăn mỳ, bẩn.”
“...”
Quả nhiên, suy nghĩ của thiên tài, mọi người không thể hiểu được.
Mặc Khuynh Thành nói: “Kỳ thật chỉ là một Cát bang nhỏ nhoi mà thôi, chỉ cần có người có thế lực ở Đế Đô, Cát bang cũng không dám đắc tội, chỉ là, tôi tò mò hơn chính là rốt cuộc năm đó đạo diễn Tôn đắc tội gì với ông ta.”
Mọi người theo vấn đề của cô đồng thời nhìn về phía Tôn Đức.
Từ Lập cũng nói: “Đúng vậy, Tôn Đức, tôi chỉ biết ông đắc tội với người khác, đại khái là vì ông từ chối yêu cầu của ông ta, nhưng không nghĩ tới ông đắc tội với Cát bang, kia chính là hắc bang đó!”
Tôn Đức cười khổ: “Tôi nào biết rằng đó là hắc bang, lúc ấy ông ta đột nhiên xuất hiện, bảo tôi giúp ông ta đóng phim, nếu là ông, ông có đồng ý không?”
Cam Triết kinh ngạc nói: “Không thể nào, cũng chỉ vì chút chuyện này?”
Tôn Đức nói: “Lúc đó tôi gặp được ông ta vừa vặn nửa tiếng, tôi chỉ biết là tôi có thể trêu chọc chút chuyện này thôi.”
Mọi người không nói gì, người nào cũng không biết trêu chọc Cát Thiên chỉ vì chuyện đấy, phải biết rằng, đối với ông ta mà nói, mặt mũi lớn hơn cái mạng!
Mặc Khuynh Thành cắt ngang suy nghĩ của bọn họ, nói: “Hiện tại nghĩ những thứ này cũng vô dụng, Ôn Luân, người anh nói có đến hay không?”
“Ở bên ngoài.”
Trước công ty.
Đới Thiên mang mái tóc dài màu hồng, mắt mở to, quan sát chỉ có nhân viên mới có thể đi vào công ty.
“Này, Hà Gia Tường, công ty này rất cao cấp nha.”
“Đới Thiên, ở trước cửa công ty người khác, chú ý hình tượng một chút.”
Đới Thiên phiền muộn với lời nói này, “Hà Gia Tường, sao phải chú ý hình tượng, chính cậu cũng như thế còn gì?”
Hà Gia Tường nói: “Đới Thiên, hình tượng của mỗi người một khác, đối mặt với cậu, tôi cảm thấy được không cần duy trì hình tượng, như vậy mới có thể sửa lại thói quen xấu của cậu.”
Đới Thiên liếc mắt hình anh ta, “Hà Gia Tường, cậu nói Logic ở đâu.”
“Logic Hà thị.”
Lúc này, cửa chậm rãi mở ra.
Lê An An nhìn phong cách của Đới Thiên, kích động nói: “Khuynh Thành, cậu xem, có cùng dạng với người trước kia hay không!”
“...” Thả rắm chó.
Mặc Khuynh Thành thừa nhận, trước kia chính mình cũng giống như người trước mặt, nhưng mà, cô chưa từng có chói mắt tới như vậy!
Chỉ là cho dù trong lòng cô có châm chọc thế nào, trên mặt cô vẫn tươi cười như cũ, “Hai vị, các anh là bạn của Ôn Luân sao?”
“Không phải!”
Ba tiếng đồng loạt vang lên.
Đới Thiên nói: “Ba người chúng ta làm sao có thể làm bạn được! Đến Hà Gia Tường còn nói cậu nói nghìn câu cũng không kìm nén được Đồng Ôn Luân thả rắm!”
Hà Gia Tường nói: “Tôi là thầy của Đới Thiên, là thầy ngoại ngữ của Đồng Ôn Luân.”
Đồng Ôn Luân càng trực tiếp nói thêm: “Đáng ghét.”
“...”
Mọi người rất muốn hỏi, nếu đều đã ghét như vậy, vì sao vẫn tới công ty bọn họ?
Hà Gia Tường như là nhìn ra nghi hoặc của mọi người, nói: “Thật ra là chúng tôi muốn đến để xem công ty nào có thể cho Đồng Ôn Luân điều kiện tốt như vậy.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chính là bà chủ vô lương này, bình thường phủi tay quản lý thì thôi đi, lại còn tìm tới một người ăn khỏe lại còn phí tiền mua vật tư, đây quả thực là hận bọn họ kiếm tiền quá dễ dàng rồi!
Mặc Khuynh Thành mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Đâu có đâu có, nếu là người mới, một ngày nào đó bị anh ấy phát hiện, cho nên trước tiên phải đầu tư lớn một chút, chỉ cần sau này nhận được hồi báo là tôi mãn nguyện rồi.”
Đới Thiên trực tiếp hỏi: “Một khi đã như vậy, cô có cần tôi không?”
Hà Gia Tường vừa nghe thấy, vẻ mặt liền không vui, “Đới Thiên, tôi dạy cậu lễ nghi như thế nào, sao cậu có thể trực tiếp hỏi như vậy.”
Đới Thiên: “Vậy cậu hỏi đi.”
Hà Gia Tường: “Chỉ cần bao ăn là được.”
“...” Ông anh, đến kẻ ngốc ở bệnh viện tâm thần cũng có thể hiểu được ý tứ nha!
Mặc Khuynh Thành nói: “Chỉ cần năng lực của hai người có thể đạt yêu cầu của tôi, bao ăn nhất định không thành vấn đề.”
“Nếu như vậy, yêu cầu của cô là cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Từ Lập, nói: “Trước tiên hai người theo đạo diễn Từ đi xem tác phẩm của hai người, nếu ông ấy hài lòng, hai người liền thông qua.”
Đới Thiên nghịch nghịch mái tóc dài của mình, nói: “Đơn giản như vậy, chúng ta đi nhanh đi.”
Mọi người đợi cho bóng dáng hai người kia rời đi, vừa định tìm Mặc Khuynh Thành, lại phát hiện không thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Lê An An phát điên nắm chặt cánh tay của Tống Tiểu Bảo, “A a a! Mặc Khuynh Thành, cái đồ đáng ghét này! Lại tùy tiện đáp ứng yêu cầu, cậu sao không chết đi là vừa!”
Mặc Khuynh Thành đã trốn vào nơi an toàn, chợt nghe đến tiếng hét của Lê An An, kỳ thật cô rất muốn trả lời một câu, thế giới đẹp đẽ như vậy, cậu lại táo bạo như vậy, như vậy không được, không được.
Vừa đến tầng mười năm, liền thấy Mặc Dận đứng ở cửa.
“Cục cưng, sao lại chạy xuống rồi?”
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, trực tiếp áp má lên cánh tay của anh.
“Ừm hừ, Dận, anh nói cái gì vậy, vừa rồi gió lớn em không nghe thấy.”
Mặc Dận mồm miệng không rõ nói: “Vừa rồi gió lớn, thổi vào miệng anh cũng rất mạnh.”
Được rồi!
Đây không phải là lời thật lòng của anh đi!
Cô làm bộ muốn di chuyển lên trên eo của anh, nửa đường lại bị tay của Mặc Dận ngăn lại.
“Cục cưng, Cát Thiên là chuyện gì?”
Nguy rồi!
Cái ai ngu ngốc tiết lộ ra ngoài!
Mặc Khuynh Thành làm bộ không hiểu chuyện gì, “Cát Thiên? Là ai? Chẳng lẽ muốn tới Đế Đô làm gì sao?”
Mặc Dận nhìn cô, đôi mắt không ngừng trầm hơn.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành có chút chột dạ, lại vẫn nói: “Dận, anh nói sao em luôn tìm được mấy người cổ quái như vậy, anh xem Đồng Ôn Luân, anh ta ăn rất khỏe, mà chỉ thích ăn mì, cũng không biết ăn nhiều cỡ nào vẫn còn không biến thành sợi mì.”
“Là sao?”
“Là vậy đó, mà còn có vật tư của anh ta rất đắt tiền, làm sao bây giờ, còn chưa mua về, đã đau lòng rồi.”
Mặc Dận nói: “Về sau sẽ còn nữa.”
Mặc Khuynh Thành vừa nghe, ngực đau đau, quả nhiên, thứ đàn ông đạt được rồi sẽ không quý trọng nữa, anh ấy vậy mà lại nói lời như vậy!
Mặc Dận nhìn cô như vậy, cười một tiếng, nói ra mà nói lại để cho cô lập tức chạy lên lầu.
“Em đừng quên, em còn tìm thêm hai người nữa đấy.”
Hai người?
Nguy rồi!
Mặc Khuynh Thành không quay đầu lại chạy lên lầu, mà Mặc Dận thì chậm rãi di theo sau.
Chết tiệt, sao cô không nhận ra, người có thể quen biết Đồng Ôn Luân, làm sao có thể bình thường được, huống hồ vừa rồi Hà Gia Tường nói chỉ cần bao ăn, bản thân sao lại không kịp phản ứng lại, thật là, lần này thật sự là dẫn sói vảo nhà rồi!
Còn chưa chạy đến cửa công ty, liền nghe thấy một trận kinh hô.
“Đới Thiên, cậu rất lợi hại, cái này sao lại biến thành như vậy, rất giống cái muốn làm!”
“Đúng vậy, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn không tin đây là giả.”
“Mọi người khoan hãy nói, lần này công ty đúng là đào được bảo vật, kỹ thuật 3D Đới Thiên, Hà Gia Tường làm âm thanh còn có Đồng Ôn Luân bên máy móc, quả thật có thể so sánh với Hollywood rồi!”
Từ Lập: “Các người thật khoa trương, tôi thấy còn thua Hollywood một chút nữa.”
“Đạo diễn Từ, ông cũng không thể nói như vậy, Hollywood là cấp bậc gì, đã mấy niên kỷ, khả năng giờ còn không tỳ vết nào, nhưng mà bọn nó còn trẻ, về sau nhất định có thể vượt qua.”
Tôn Đức đồng ý nói: “Lời này của ông không sai, tôi còn lo lắng không tìm được thầy kỹ thuật tốt, nhưng mà xem ra, đây chính là mười đồng đặc hiệu rồi.”
Lê An An nói: “Cháu còn tưởng Khuynh Thành tiêu tiền hoang phí, không nghĩ lại có giá trị như vậy!”
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế hoàn toàn quên mất mục đích bản thân chạy lên đây, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Đều nói xài tiền bạc là mũi dao hai lưỡi, An An, hiện tại cậu không đau lòng sao?”
“Không đau lòng không đau lòng!”
Tống Tiểu Bảo lại nói: “Lòng mình đau.”
Trong mắt cậu ta rõ ràng hiện lên đau lòng, bọn họ không phải giữ tiền, đương nhiên không biết cảm giác mỗi lần xuất tiền ra, một người thì không sao, hiện giờ là ba người, không, bốn người, cả Lê An An nữa!”
Lê An An nói: “Tống Tiểu Bảo, cậu đau lòng cái gì, tiền cũng không phải là của cậu.”
Tống Tiểu Bảo chẳng muốn nói cùng cô, dù sao là vĩnh viễn không cùng một tần sóng.
Đới Thiên vung tóc, hỏi: “Thế nào, tôi có qua không?”
Mặc Khuynh Thành chưa kịp nói, liền nghe thấy Từ Lập nói: “Qua rồi, đương nhiên qua!”
“...” Đạo diễn Từ, ông đưa tiền nuôi hai người này sao?
Hà Gia Tường thong dong đứng lên, phủi phủi trên người, nói: “Một khi đã như vậy, về sau mong chiếu cố nhiều hơn.”
Đới Thiên chậc một tiếng, nói: “Này, hợp đồng cũng không thể kém hai tên gia hỏa kia.”
“Tuyệt đối làm cậu hài lòng.”
***
Buổi tối, mây đen che khuất ánh trăng, không có một tia sáng.
Trên đường phố, có bóng dáng một người đang bước đi.
Sau khi Văn Tư Tư nghe Văn Xương nói chuyện với Đổng Trân, cảm xúc tức giận đọng lại không còn bao nhiêu, mà người duy nhất có thể nói hết ra, chỉ có Tô Thụy.
Gió lạnh run, chỉ mặc áo mỏng làm tứ chi cô ta lạnh cóng.
“Phải nhanh đến Tô gia mới được.” Cô ta xoa xoa cánh tay nói.
Văn gia cách Tô gia rất gần, trước Tô Ngạo vì muốn dựa dẫm vào Văn gia nên đặc biệt mua nhà gần đây, chỉ cần lái xe một chút là tới, cũng có thể đi bộ, mà Văn Tư Tư lựa chọn đi bộ.
Đường đi phải đi qua một đoạn ngõ tắt nhỏ, mà trùng hợp, đèn đường đêm nay, càng không ngừng lóe sáng.
“Ha ha ha, chúng ta uống tiếp!”
“Uống! Nhưng mà chị dâu sẽ sốt ruột.”
“Phi! Thời điểm cao hứng như vậy còn nói làm gì, mất hứng!”
“Đúng vậy, anh cũng không phải không biết tính tình của chị dâu, tội cho đại ca của chúng ta rồi.”
“Được rồi, không nói tới cô ta nữa, đêm nay ba anh em chúng ta vui vẻ nào.”
“Đúng, đại ca, hai anh em chúng tôi nhất định sẽ tìm cho anh mấy cô xinh đẹp tới.”
“Ai, các cậu khoan hãy nói, phía trước kia cảm giác cũng không tệ lắm.”
Mấy người đồng loạt nhìn lại, a, thật đúng là không sai!
Cô gái đi trên ngã tư đường, hai tay không ngừng xoa xoa cánh tay của mình, sơ mi trắng trẻo không có tay áo, quần bò lại cực kì ngắn, chân dài nhỏ nhắn như đang dụ dỗ bọn họ tiến đến vuốt ve.
“Đi, chúng ta đi lên nhìn một cái.”
Trong mắt ba người lóe lên ánh sáng nói không nên lời nóng cháy.
“A!”
Văn Tư Tư đang đi tốt lành, phía sau vang lên tiếng bước chân, lại vẫn chưa kịp phản ứng, một bàn tay thô kệch liền trực tiếp đặt lên eo cô ta.
“Đại ca, thật sự là mỹ nữ nha, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
Người được gọi là đại ca liền ôm lấy người của Văn Tư Tư, hắn ta cảm nhận được xúc cảm trơn nhẵn dưới tay, trong lòng đắm chìm phấn khích.
“Này mỹ nữ, trễ như vậy còn đi đâu nguy hiểm đấy, có cần ba anh trai đưa em về nhà không?”
Văn Tư Tư cố nén sợ hãi trong lòng, nói: “Này anh, nhà tôi ở phía trước rồi, anh có thể buông tha cho tôi hay không?”
Người nọ vừa nghe thấy, tay liền buông lỏng ra.
Văn Tư Tư nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, quần áo lôi thôi, bụng béo phệ, trên mặt còn cười bỉ ổi.
“Này chú, mọi người có thể nhường một chút hay không, tôi phải về nhà rồi.”
Một người ngăn đường của cô ta lại, cười nói: “Mỹ nữ, cô gấp cái gì, dù sao cũng đã trễ như vậy rồi, nếu không ở lại tán gẫu với chúng tôi một lát?”
“Đúng vậy, chúng tôi đều là độc thân, cần một cô gái tri kỷ nói chuyện phiếm, giải tỏa nội tâm buồn bực.”
Văn Tư Tư khẩn trương ôm chặt cánh tay, cảnh giác nói: “Ngại quá, tôi thật sự phải về nhà, người nhà đều đang chờ tôi trở về.”
Ba người cười ha ha.
Một người nói: “Đã trễ thế này mới về nhà, khẳng định là làm việc không đứng đắn, mỹ nữ, dù sao muộn chút nữa rồi trở về cũng không có chuyện gì, nếu không ở lại với ba người bọn anh chơi đùa một chút đi?”
Văn Tư Tư cực kì sợ hãi, cô ta cầu xin, “Tôi không phải loại người đó, xin các anh tha cho tôi đi!” Sau đó hô: “Cứu mạng, có ai không, cứu mạng!”
“Kỹ nữ thối!”
“Ưm!”
Miệng Văn Tư Tư bị che lại, tay vẫn đang không ngừng vuốt ve, chân cũng không tha, nhưng mà toàn bộ, đều là kiến bò cành cây.
Người nọ cảm thụ được đau đớn trên mu bàn tay, ác liệt ra sức giật ra.
“A!”
Động tác thô lỗ trực tiếp khiến cho Văn Tư Tư không nhịn được xấu hổ và giận dữ kêu lên.
“Đại ca, vị trí chỗ này không tốt lắm, chúng ta đem cô ta tới chỗ khác đi.”
“Đúng vậy, chúng ta đến bên kia ngõ nhỏ đi, em nghĩ kia cũng là hướng nhà của mỹ nữ này, đến lúc đó còn cho cô ta thời gian tỉnh.”
“Ừ, các chú nói đúng, khẩn trương hỗ trợ.”
Ba người trực tiếp nâng cô ta tới chỗ ngõ nhỏ.
Văn Tư Tư phản ưng càng thêm lợi hại, không ngừng vùng vẫy. Cô ta thấy càng ngày càng gần ngõ nhỏ, ai tới cứu cô ta, anh Thụy, nhanh tới cứu em!
Nhưng mà Tô Thụy ở Tô gia căn bản không nghe được nội tâm kêu cứu của cô ta.
“Bịch.”
Văn Tư Tư trực tiếp bị ném xuống đất, đau đớn ở lưng kích thích tới thần kinh.
“Đại ca, làn da của cô bé này không tệ, có thể thoải mái hơn mỹ nữ ở quán bar đó!”
“Người này không tồi, không có nghe thấy vừa rồi cô ta nói sao, tốt nghiệp trung học đó, chậc chậc chậc, đúng là độ tuổi đẹp nhất đó.”
“Ha ha, thế nào, cậu động tâm rồi hả? Nếu không để sau khi đại ca thưởng thức xong thì cậu trở lại?”
“Đi đi đi, đêm nay chính là để cho đại ca vui vẻ nha!”
“Được rồi, hai người thật ồn ào, cô nàng này tối nay ba người chúng ta cùng nhau thưởng thức.’
“Đại ca, anh nói thật?”
“Đại ca còn có thể nói dối sao, cảm ơn đại ca!”
Văn Tư Tư càng nghe càng sợ hãi, không cần, không cần đối với cô ta như vậy.
Nhưng mà ông trời không có nghe đến tiếng lòng của cô ta, a một tiếng, quần áo trực tiếp bị xé thành từng mảnh nhỏ.
“Không cần! Cầu xin các người không cần như vậy, cầu xin các người, các người muốn gì cũng được, chỉ cần các người thả tôi đi, tôi nhất định thỏa mãn tất cả yêu cầu của các người!”
“Ha ha ha, tiểu mỹ nữ, chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cô em thôi!”
“Không sai, cô yên tâm, chúng tôi sẽ từ từ đến, khà khà.
“Roạt.”
Cúc quần trực tiếp rơi xuống.
“Buông ra, buông ra, mấy người cầm thú, không bằng heo chó, tôi giết các người!”
“Ha ha ha, không sao, cô hiện tại ở đây kêu đánh kêu giết, một lúc nữa tuyệt đối sẽ hối hận nói những lời này.”
Hắn ta nói xong, động tác trên người một giây cũng không ngừng lại.
“A.”
Văn Tư Tư cảm thấy toàn bộ thế giới của cô ta sụp đổ, cô ta không phản kháng, thân thể mềm nhũn, tùy ý ba người ra vào.
Cô không còn sạch sẽ nữa, anh Thụy, làm sao bây giờ...
Anh Thụy...
Không biết qua bao lâu, ba người nhao nhao đứng dậy.
“Phi! Hóa ra là bị ăn rồi, lại làm bộ như liệt nữ còn trinh, tao phi!”
“Đại ca, anh đừng nóng giận, tuy là bị ăn rồi, nhưng tư vị cũng không tệ, chúng ta cũng không thiệt thòi.”
“Ha ha ha, không sai, tâm tình lão tử không tệ, đi, chúng ta đi uống tiếp!”
“Đi!”
Văn Tư Tư trên mặt đất, hai mắt mở to, nhìn ba người rời đi, hốc mắt trống rỗng chứa đầy hận ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]