Chương trước
Chương sau
Edit: windy

Mặt trời trên bầu trời chậm rãi đi lên chính giữa, đám mây dần dần tản ra, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống cả một vùng.

Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Cận Nghiệp đi tới, cục trưởng?

Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, mặc chỉnh tề trên người ông, giày da sáng loáng dưới ánh mặt trời, xen lẫn vài sợi tóc bạc, hiện lên tuổi của ông.

“Hồng Đào hả, không trách tôi không nói một tiếng liền đến đây chứ.” Cận Nghiệp cười nói.

“Cục trưởng Cận, sao ông lại nói vậy, ở đây hoan nghênh còn không kịp nữa đây.”

Cận Nghiệp nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi trên ghế, “Đây chính là Mặc Khuynh Thành đi?”

“Cục trưởng Cận, xin chào.” Mặc Khuynh Thành đứng dậy, đi tới bên cạnh Hàn Hồng Đào.

Cận Nghiệp cẩn thận quan sát cô, vui vẻ hiện đầy khóe mắt, gặp chuyện không sợ hãi, chính là miệng quá độc điểm.

“Bạn học Mặc, không ngại để tôi ra đề chứ?”

“Hiệu trưởng, này...” Tống Quốc Trạch nhìn cục trưởng bộ giáo dục đột nhiên xuất hiện, có chút nóng nảy, đề thi đã được chuẩn bị xong hết rồi mà.

Hàn Hồng Đào thu lại nụ cười, “Cục trưởng Cận, ngài nghiêm túc phải không?”

“Loại chuyện như vậy sao có thể đùa được, yên tâm, đề thi tôi ra đều trong phạm vi cấp trung học.”

Nghe nói như thế, Hàn Hồng Đào cũng không do dự, “Nếu cục trưởng đã nói như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là không biết bạn học Mặc...”

Mặc Khuynh Thành quét tầm mắt tới, cười nói: “Có thể.”

Hàn Hồng Đào cao hứng, để Cận Nghiệp ra đề, đến lúc đó có thể tránh khỏi nghi ngờ của mọi người với kết quả cuộc thi.

“Nếu bạn học Mặc cũng không có ý kiến, vậy thì để cục trưởng tự mình ra đề đi.”

Cận Nghiệp nhận lấy micro, “Vậy trước tiên là ngữ văn, bạn học Mặc, chuẩn bị xong chưa?”

“Vâng.”

“Thứ nhất, không nên nhớ nhỏ bé.”

“Dẫn dụ thất nghĩa, lấy tắc trung gián đường.”

“Người, biến cố lớn tráng sĩ chết.”

“Sau đó thiên thê thạch sạn cùng câu gắn bó.”

“Rất tốt, câu tiếp theo, Thương Hải Nguyệt Minh Châu có lệ.”

“Ngọc Lam Điền trời ấm áp bốc khói.”

“Lòng dạ mênh mông ngay cả rộng rãi.”

“Với không tiếng động nghe tiếng sấm chớp.”

“Nước có sâu là đục, nước có cá là cá, sông nước, núi non sông hồ mênh mông.”

“Dưới cây là gốc, trên cây là ngọn, cây cối gỗ, tùng bách dày đặc.”

...

Người dưới bục nhìn trên đài một hỏi một đáp, hai bên không hề dừng lại, từ thơ cổ đến đối câu, rồi đến tác phẩm văn cổ đến đại danh.

Vừa bắt đầu mọi người còn có thể đuổi theo, dần dần, càng ngày càng nhiều người không theo kịp tốc độ, còn không kịp phản ứng đã đến câu tiếp theo, nếu không phải là Cận Nghiệp đến bất ngờ, nếu không bọn họ tuyệt tối sẽ cho là Mặc Khuynh Thành biết trước đáp án.

Không, cho dù có nói trước đáp án, cũng không làm ra tốc độ nhanh như vậy được.

Cận Nghiệp ngừng lại, nhìn Mặc Khuynh Thành nhẹ nhõm vượt qua, nói: “Ngữ văn, qua.”

Mấy môn tiếp theo, Mặc Khuynh Thành vẫn nhẹ nhõm ứng phó như cũ, mà ánh mắt của mọi người với cô càng ngày càng thấy kì quái. 

Nếu nói là Trác Tuấn đã học bá như vậy, vậy Mặc Khuynh Thành chính là học thần!

Ngữ văn kiểm tra xong, Cận Nghiệp viết cho một đề bài toán học mà bọn họ chưa gặp bao giờ, mấy môn khác cũng đều như vậy, mà tiếng anh...

Mọi người có chút không chống đỡ nổi, nhìn hai người đối thoại bằng tiếng anh trên bục, tiếng anh chính thống, giống như người bản địa.

Cận Nghiệp chỉ tiếp xúc với Mặc Khuynh Thành nửa ngày, lại phát hiện cô giống như một quyển sách thần bí, vĩnh viễn không hết.

“Bạn học Mặc, Congratulations! You passed the exam.”

Mặc Khuynh Thành lấy được đáp án trong dự liệu, nói: “Thanh you.”

Hàn Hồng Đào còn không kịp phản ứng, micro trong tay liền bị lấy đi, nhìn về phía Cận Nghiệp, sau đó nói: “Bạn học Mặc, vượt qua toàn bộ bài kiểm tra.”

“Xì xào.”

“Tách, tách.”

“Khuynh Thành, cậu là giỏi nhất!” Âm thanh kích động như thế, không thể nghi ngờ là Lê An An.

“Thật là lợi hại nha!”

“Đúng vậy, vốn tưởng Trác Tuấn là học bá, không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành cũng là học bá đang ẩn núp!”

“Đây cũng không phải là học bá bình thường, cái này gọi là yêu nghiệt!”

Phóng viên được giữ lại không dám chậm tay chút nào, nhanh chóng làm việc, thậm chí còn lặng lẽ gọi cho chủ biên tập.

“Chờ một chút!”

Âm thanh đột ngột cắt đứt náo nhiệt phía dưới.

Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên, chỉ thấy trên người ông ta mặc đồ tây Armani, giày da lau đến sáng loáng, gương mặt cũng tiếc rèn sắt không thành thép.

Mà Đường Đan nhìn người đang đi tới, trong lòng rơi lộp bộp một cái.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ông là ai?”

“Hiệu trưởng Hàn, thật xin lỗi, tôi là chú của Mặc Khuynh Thành, trong tình cảm, tôi cũng không phá rối, nhưng bây giờ tôi không chịu nổi hành động của con bé, chỉ có thể đứng ra nói rõ.”

Hàn Hồng Đào liếc mắt nhìn Mặc Khuynh Thành, “Bạn học Mặc, ông ấy là chú của em?”

“Khuynh Thành à, chuyện đã làm sai, chúng ta nên dũng cảm gánh chịu, không thể lừa gạt mọi người như vậy.”

Giở trò?

Mọi người nhìn thấy ông ta, lại nhìn người đứng trên bục cao kia một chút, trong lòng có chút kì quái.

“Ông là ai?”

Thì ra là chuyện tình cảm, làm đau lòng người đàn ông, đột nhiên ế một tiếng, sau đó âm lượng lớn hơn, trong giọng nói có chút không thể tin.

“Khuynh Thành, chú biết cháu trách chú đến vạch trần hành động của cháu, nhưng cháu không thể làm bộ không biết chú, cháu làm như vậy... không khiến liệt tổ liệt tông Mặc gia thất vọng sao?”

“A...”

Mặc Khuynh Thành đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt cong lên, nhưng lại sinh ra tà khí.

Rất tốt, tất cả mọi chuyện cùng đến một lúc, có phải bình thường cô quá mức khiêm tốn, cho nên mọi người có thể thiết kế hãm hại cô nhiều lần như vậy?

“Ông nói ông là chú của tôi? Có cái gì để chứng minh không?”

Mặc Vĩ lấy chứng minh nhân dân ra, “Cháu xem, đây là chứng minh nhân dân của chú, họ Mặc, huống hồ còn là người đế đô, như vậy có đủ chứng minh hay không?”

Xung quanh vang lên tiếng thảo luận, Mặc Vĩ dương dương đắc ý, trước khi tìm tới, ông cũng tiêu phí rất nhiều, hôm nay tới sau này, mới biết hóa ra là giả làm chú của Mặc Khuynh Thành, nhưng bây giờ cô ta có chút nổi tiếng, nếu thật sự có quan hệ với cô ta, sau này còn sợ không có tiền?

Ông càng nghĩ càng đắc ý, ưỡn ngực, sẽ chờ Mặc Khuynh Thành thừa nhận ông

“Ý của ông tôi hiểu, chỉ là nếu tôi nhớ không nhầm, trung ương có một vị họ Mặc, vậy có phải rõ ràng là, ông cũng là thân thích của ông ấy không?”

Một câu nói tùy ý, lại dọa cho Mặc Vĩ sợ đến đổ mồ hôi, ông thế nào đi nữa, cũng không dám động tới vị kia.

“Khuynh Thành, đứa nhỏ này sao lại nói hươu nói vượn như vậy.” Sau đó xông đến chỗ Hàn Hồng Đào nói: “Hiệu trưởng Hàn, thật lòng rất ngại, đứa nhỏ Khuynh Thành rất bướng bỉnh, nói chuyện không lịch sự.”

Cận Nghiệp từng bước tiến lên, vốn là ánh mắt hòa ái trở nên có chút sắc bén, “Mặc tiên sinh, tôi cảm thấy bạn học Mặc không nói sai, mặc dù họ Mặc rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là không có, theo như ông nói, bạn học Mặc nói cũng không sai, cho nên điều này không chứng minh được cái gì cả.”

Mặc Vĩ tức giận chỉ vào ông, “Ông là ai, chỗ này có phần của ông nói vào sao!”

Nghe nói như thế, mọi người không khỏi lui lại mấy bước, ở xung quanh ông tạo ra một khoảng trống, giống như là sợ bị dính líu tới.

Cận Nghiệp đột nhiên cười một tiếng, nói với Mặc Khuynh Thành: “Bạn học Mặc, nếu là em thật có người chú như này, có phải ta nên thấy may mắn, em là đột biến gen.”

“Ha ha...”

Có người không nhịn được cười ra tiếng, sau đó lại nén nhịn.

Mặc Khuynh Thành cũng có chút buồn cười, không nghĩ cục trưởng bộ giáo dục sẽ nói buồn cười như vậy.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.