Edit: Bánh Bao Ú + Trầm Mặc
Beta: tử Liên Hoa 1612
Internet, là một thứ gì đó rất thần kỳ, từ khi nó xuất hiện đến nay, hình ảnh, văn bản, âm nhạc có thể lan rộng nhanh chóng.
“Đây là cái gì?” Mặc Dận kéo Mặc Giác đang ngủ, ném điện thoại di động vào mặt cậu.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Mặc Giác vuốt cái trán đang đau, oán thầm, chắc chắn sưng rồi!
“Mặc Giác.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chứa sự tức giận khó mà xem nhẹ.
“Anh, anh, em lập tức xem!” Mặc Giác cuống quít cầm lấy điện thoại, mở màn hình, đập vào mắt chính là ‘Tư cách’ Mặc Khuynh Thành tự đàn tự hát ngày hôm qua.
“Đây là ai làm! Sao lão tử không nghĩ tới là đăng nó lên mạng nhỉ?” Mặc Giác nhìn lượng view đang điên cuồng dâng lên, ảo não.
“Xem ra là em làm.”
“Anh, đừng giận em, ngày hôm qua trở về, cục cưng đang khảy đàn, em thật tuyệt, hơn nữa em ấy còn khóc, anh nói xem tác phẩm tốt như vậy, em có thể không khoe với đám anh em kia sao.” Mặc Giác vội vàng giải thích, sợ giây tiếp theo bị Mặc Dận ném ra.
“Cục cưng khóc?” Mặc Dận nhíu mày, oán bản thân vậy mà không có ở bên cạnh cô.
“Anh, cục cưng khóc thật, lúc ấy em còn cho rằng cục cưng muốn rời bỏ chúng ta.” Dừng lại, “Anh, anh nói xem, có phải cục cưng còn nhớ thương Tô Thụy không?”
“Không có khả năng!” Mặc Dận vô thức tăng âm lượng.
“Anh, em cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-yeu-phuc-hac-de-thuong/2509960/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.