Edit: Fannie93
“Chú là ngoại lệ!”
Chiêm Mỗ Tư không nói gì ôm con gái vào phòng tắm.
Lần đầu tiên anh cùng một cô bé như vậy chung đụng, theo kinh nghiệm xưa của anh, đứa trẻ như vậy, bình thường rất sợ anh, nhưng tiểu Băng Băng là ngoại lệ.
Đối với anh không sợ hãi chút nào, còn cùng anh đùa giỡn, rất bình thường cũng rất tự nhiên, không chút xa lạ nào, mặc dù bọn họ cũng mới gặp nhau vài lần, nhưng loại máu mủ tình thâm này sẽ không thay đổi.
Sau khi tắm xong, Chiêm Mỗ Tư cũng dễ dàng đưa vật nhỏ mềm nhũn ôm lên giường.
Tiểu Băng Băng ngủ thẳng, bắt đầu nhìn ga giường, thấy sợi vun trên mảnh ga giường hoa, nhàm chán kéo ra.
“Bảo bối, ngủ!”
Chiêm Mỗ Tư dùng đôi tay khép lại ánh mắt cô bé.
Ai ngờ tiểu Băng Băng lại mở mắt ra, hai đôi mắt to sáng ngời nhìn anh, một chút buồn ngủ cũng không có.
“Sao rồi?”
Chiêm Mỗ Tư dự cảm cô bé sẽ có chuyện hỏi anh.
D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.
Tiểu Băng Băng mở trừng hai mắt, nghi hoặc nhìn anh: “Chuyện trước lúc ngủ đâu?”
“Hả?”
Chiêm Mỗ Tư ngẩn ra, còn có kể chuyện cổ tích trước lúc ngủ sao? Hồi anh còn bé cũng không có.
Tiểu Băng Băng từ trên giường ngồi dậy, bò lên trên người Chiêm Mỗ Tư: “Mỗi lần trước khi ngủ bố và mẹ con sẽ kể chuyện cho con, chẳng lẽ cậu không nói sao?”
Chiêm Mỗ Tư bật cười, xem ra bọn họ đối với con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869492/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.