🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Trâm Trần

Lạc Tích Tuyết tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, không nhịn được thất thanh khóc rống lên, gặp những hoàn cảnh khó khăn như thế này tốt nhất chính là tùy ý khốc rống lên, tất cả đều phát tiết ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.

Lạc Tích Tuyết khóc một lúc lâu, nước mắt không hề thao thao bất tuyệt nữa, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng là, nụ cười của Tống Khuynh Vũ cùng ánh mắt tiếc hận của Uy Mục lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, đôi tay cô ôm lấy đầu, chiếc nhẫn kim cương lành lạnh trên mu bàn tay, làm lòng cô cũng cảm thấy lạnh lẽo, khuôn mặt ấm áp của Chiêm Mỗ Tư lại giống như gần trong gang tấc.

Người đàn ông kia —— chồng của cô, luôn miệng nói yêu cô, nhưng sau lưng lại làm chuyện tổn thương cô như vậy.

Chỉ cần vừa nghĩ tới anh cùng người phụ nữ khác có con, lòng của cô cũng đau không tả được, giống như bị cắt xén một dạng.

Lãnh Khinh Cuồng đứng ở một bên cùng với cô, cho đến khi cô khóc mệt, mới rút chiếc khăn giấy cho cô lau nước mắt: "Có dễ chịu hơn chút nào không?"

Giọng nói của Lạc Tích Tuyết vì khóc mà ách rồi, mắt sưng đỏ lên, cô nức nở, dựa trên bả vai của Lãnh Khinh Cuồng: "Tôi nên làm như thế nào đây?"

Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khách quan cùng cô phân tích: "Hoặc là em rời hắn ta đi, tìm người đàn ông khác tốt hơn; hoặc là cái gì cũng không có xảy ra, tiếp tục ở cùng với hắn."

Hắn chỉ có thể an ủi cô như vậy thôi, tình yêu cho tới bây giờ đều là chuyện hai người, khi nào đến phiên người khác quơ tay múa chân đây.

"Không có, Khinh Cuồng, trên đời này không có người đàn ông nào so với Chiêm Mỗ Tư tốt hơn.

Cho dù có tôi cũng không cần."

Lạc Tích Tuyết cau chặt lông mày nhỏ nhắn, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy.

Cô không muốn thừa nhận mình yêu người nào, chỉ là vào giờ khắc này, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, cô không muốn rời xa Chiêm Mỗ Tư.

Mặc dù đứa bé kia là cái gai trong tim cô, nhưng muốn cô từ bỏ hôn nhân của cô, từ bỏ chồng của cô, cô thật sự không làm được.

"Tôi cũng không biết làm thế nào —— chuyện như vậy, tôi sao có thể làm như không có gì xảy ra? Nhưng là, nếu như ly hôn tôi làm không được tôi làm sao có thể rời xa anh ấy?"

Lạc Tích Tuyết ôm lấy đầu, cô uống một hớp rượu lớn, nhưng càng say ngược lại càng thanh tỉnh hơn

"Không bỏ được? Em yêu hắn ta như vậy sao?" Lãnh Khinh Cuồng nhìn cô, chợt dùng lực rất lớn ôm lấy cô, dường như muốn đem cô dung nhập vào trong cơ thể.

Bờ vai của hắn rất rộng, cũng rất ấm áp, chỉ là không bằng Chiêm Mỗ Tư.

Lạc Tích Tuyết đẩy hắn ra, buồn bực nói: "Tôi mới không có yêu anh ta, tôi chỉ là đối với anh ta có một chút ngưỡng mộ mà thôi!"

Ngưỡng mộ? Lãnh Khinh Cuồng đau xót, sợ rằng không chỉ là ngưỡng mộ chứ? Nếu không hắn ta cùng người phụ nữ khác có con, lấy tính cách của cô nên sớm rời đi hắn ta mới đúng.

Nhưng là hôm nay, hắn nhìn thấy chỉ là một Lạc Tích Tuyết khổ sở, lại không nghe được câu nói ly hôn của cô.

"Tích Tuyết, em nên nhớ.

Mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì, tôi đều ở sau lưng em, cho nên về sau gặp phải chuyện gì, đều có thể tới tìm tôi, hiểu chưa?" Hắn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, ngửi mùi hương thuộc về cô.

"Ừ."

Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, hiện tại Lãnh Khinh Cuồng là người duy nhất có thể để cô giải bày tâm sự.

"Tôi cùng em uống rượu, uống say, cái gì cũng không biết!" Lãnh Khinh Cuồng cầm lên một bình rượu, hắn tối nay rốt cuộc cũng biết, trong lòng của cô đã có người khác, hai người họ có nợ mà không có duyên.

Chỉ là cô còn xem hắn như một người bạn để giải bày tâm sự, nhưng hắn bị thương, người nào quan tâm hắn?

Lạc Tích Tuyết tiếp tục uống rượu, Lãnh Khinh Cuồng thỉnh thoảng cũng thay cô uống một chén, hai người đầu óc cũng có chút hỗn độn.

Uống nhiều quá, Lạc Tích Tuyết cũng không náo nữa, chỉ là nhứ nhứ thao thao nói qua một ít lời, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, hoặc như là muốn kể chuyện.

Hốc mắt cô lại ướt"Hiện tại phải làm sao? Tôi không thể tiếp nhận đứa bé kia, tuyệt đối không thể! Nhưng là phải rời đi anh ấy, tôi chỉ sợ mình làm không được.

Nếu như, khi đó tôi không náo cùng anh ấy, anh ấy cũng sẽ không cùng Tống Khuynh Vũ phát sinh chuyện gì, toi cũng có lỗi, rốt cuộc phải làm thế nào đây?"

"Em bây giờ duy nhất phải làm là chờ đợi, tin tưởng tôi, nếu như Chiêm Mỗ Tư thật tâm yêu em, nhất định sẽ biết phải làm thế nào!" Lãnh Khinh Cuồng nói như người từng trải.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu, dùng sức dao động, dao động đầu óc choáng váng có chút khó chịu, chờ đợi? Chờ trời sáng phát hiện đây là một giấc mộng sao? Nhưng cô không làm được, cô không có bất kỳ thời điểm nào so với hiện tại thanh tỉnh hơn, cô một khắc cũng không muốn chờ, chỉ cần vừa nghĩ tới đứa bé kia tồn tại, lòng của cô liền níu chặt lại.

Cô phiền não, bưng ly rượu lên lại phát hiện rượu đã hết, một cỗ hỏa khí chui lên, cô vung tay một cái làm cái ly rơi xuống đất nát tan tành.

Tiếng thủy tinh rơi vỡ vụn kích thích các dây thần kinh càng thêm hưng phấn, cô chú nữa đã ngã xuống đất, thật may là Lãnh Khinh Cuồng lanh tay lẹ mắt đỡ cô, mới không để cho cô bị thương.

Lạc Tích Tuyết té không thể té, níu lấy khăn trải bàn ở trong tay, nức nở nghẹn ngào.

Lãnh Khinh Cuồng thở dài một cái, cũng không biết nên làm sao an ủi cô, chỉ có thể lôi kéo cô đi tới bên kia trên ghế sa lon, tiếp tục bồi cô uống rượu.

Cảm giác say rã rời, Lãnh Khinh Cuồng cảm giác mình cũng có chút say, hành động chậm lại, ánh mắt không có tiêu cự, chỉ là mơ hồ cảm thấy có một chuông điện thoại di động đang không ngừng vang lên, phiền nhiễu bọn họ đang uống rượu hăng say.

"Hel¬lo?" Điện thoại di động vang lên thật lâu, tựa hồ không có ai nhận thì sẽ không bỏ qua, Lãnh Khinh Cuồng rốt cuộc cầm điện thoại lên.

Đầu dây bên kia là một hồi trầm mặc, sau đó là thanh âm lạnh như băng vang lên: "Cô ấy đang ở bên cạnh anh?"

Lãnh Khinh Cuồng có chút không hiểu, giơ điện thoại ra xem mới biết mình cầm nhầm điện thoại của cô.

Đẩy một cái thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, dùng giọng nói ngọt ngào nói với cô: "Em yêu, điện thoại của em."

Lạc Tích Tuyết nhăn nhăn lỗ mũi, vung tay lên, đem điện thoại trong tay Lãnh Khinh Cuồng ném đi thật xa, cô hé miệng muốn hô hấp, hắn cúi thấp đầu xuống, vừa vặn đụng phải môi của cô.

Hai người té ở trên ghế sa lon, men say mơ hồ.

"Hai người đang ở đâu?" Điện thoại bên kia Chiêm Mỗ Tư tức giận chất vấn, cắt đứt nụ hôn của hai người.

Ở đâu? Bọn họ nhìn bốn phía một cái, đã say quên mất.

Lãnh Khinh Cuồng giơ tay lên, ở giữa không trung đánh búng tay, ngay lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới.

"Nói cho hắn ta biết, đây là nơi nào" hắn đưa điện thoại di động ném cho nhân viên tạp vụ.

Chiêm Mỗ Tư đã rất lâu không có có lái xe thể thao rồi hiện tại vừa đúng lúc dùng đến.

Nghe trong điện thoại giọng nói của người đàn ông kia, hình như là Lãnh Khinh Cuồng, đáng chết, người đàn ông này chưa từ bỏ ý định, đuổi theo vợ hắn tới tận Pháp sao? Nếu như để hắn bắt được hai người có chuyện gì, Lạc Tích Tuyết, em nhất định phải chết!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.