Editor: Trâm Trần
"Ừ."
Chiêm Mỗ Tư không nói thêm gì, nhẹ vuốt khuôn mặt cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "Có phải em chuẩn bị tiết mục đặc biệt."
Lạc Tích Tuyết căn bản nghe không lọt, cô rõ ràng là muốn ứng phó với người đàn ông này, nếu như bọn họ giờ phút này không phải ở trong bữa tiệc, cô chắc chắn người đàn ông này sẽ không khống chế được mà bộc phát.
Cô vội gật đầu nâng váy đi ra ngoài.
Người gác cổng ân cần hỏi cô có muốn gọi xe hay không, Lạc Tích Tuyết thật thà lắc đầu một cái, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Giày cao gót thỉnh thoảng dẫm lên bên trên làn váy, mấy lần lảo đảo sắp ngã khiến cô cảm thấy phiền, dứt khoát ngồi xổm người xuống, xé đi làn váy.
Nhưng không ngờ vải lại chắc như vậy làm cô cố xé mấy lần nhưng cũng không được đành đứng dậy nhấc làn váy tiếp tục đi về phía trước.
Gió đêm thổi qua, trên bắp chân hơi lạnh, cô nhấc làn váy đi trong như một cánh bướm xinh đẹp lượn quanh, có người đi đường cởi xe đạp chạy qua, đã chạy thật xa mà còn nghiêng đầu quan sát cô gái cô gái mỹ lệ này.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy tủi thân, cô nhanh chóng lau khô nước mắt đưa tay kêu một chiếc xe taxi.
Trên người cô không có tiền cũng không có điện thoại di động, suy nghĩ một chút cũng không biết đi đâu, dứt khoát dùng trang sức trên người để thanh toán cho tài xế, khiến tài xế tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869445/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.