Edit: Fannie93
“Lạc Tích Tuyết, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, em đã là vợ của anh rồi, đời này anh đều sẽ không từ bỏ em, nếu anh chết cũng muốn kéo em xuống địa ngục cùng, em trốn không thoát đâu, cho nên chuyện em với anh ly hôn, tuyệt đối không thể nào”
Chiêm Mỗ Tư hơi nghiêng, trong mắt có ngọn lửa tức giận khác thường, cái cảm giác bi ai thê lương, cơ hồ muốn đem cả người Lạc Tích Tuyết đốt cháy.
Muốn anh thả cô ra, tuyệt đối không thể nào, từ cái lúc bắt đầu anh cùng cô tuyên thệ trong hôn lễ, cả đời cô nhất định trốn anh không thoát.
Lạc Tích Tuyết chợt cảm thấy khó thở, ngực có cảm giác thở không thông, khiến cô khó chịu, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, tầm mắt che hơi nước nhìn về phía anh, “Tại sao? Tại sao nhất định phải là tôi? Anh có bao nhiêu người phụ nữ, tùy tiệm tìm ai đi với anh cũng có thể,tại sao nhất định phải chọn tôi?”
Cả người Chiêm Mỗ Tư căng thẳng, chợt đôi môi nở ra nụ cười nhạt, tựa như khổ sở, vừa như tự giễu.
Tại sao? Tại sao nhất định phải là cô? Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì khi cô còn bé đã cứu anh, như thế mà thôi, tại sao giờ phút này tim anh sẽ đau như vậy?
Anh cố nén không nhìn tới cô, không để cho mình mềm lòng chút nào, xoay người sải bước đi tới cửa phòng ngủ đi tới.
“Chiêm Mỗ Tư, thả tôi đi!!”
Lạc Tích Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-toi-cao-cuc-cung-cua-ac-ma-em-dam-bo-tron/1869435/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.