Chiêm Mỗ Tư nhếch môi cười nhạt, đầu ngón tay thon dài chạy dọc theo gò má nõn nà của cô, lại bị cô lạnh lùng quay đầu đi, đầu ngón tay đẹp đẽ chỉ có thể rơi vào khoảng không vô ích.
Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, bên môi nhanh chóng hiện lên một nụ cười nhẹ, Lạc Tích Tuyết như vậy mới là người mà hắn quen.
Cô càng kháng cự hắn đối với cô càng có nhiều hứng thú hơn.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Khi nhìn khuôn mặt giống người kia như đúc của Chiêm Mỗ Tư, ánh mắt của Hàn Diệp Thần càng trở nên thâm thúy phức tạp.
Anh thật ra muốn hỏi hắn ta có phải là Lạc Thiên Uy hay không, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại đổi lại thành câu hỏi khác, bởi vì ánh mắt của người đàn ông trước mắt này là màu xanh còn ánh mắt của Lạc Thiên Uy rõ ràng là màu đen.
Ánh mắt của Hàn Diệp Thần ngẩn ra, gương mặt tuấn tú nhanh chóng tái đi, anh giật mình nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư, trong mắt của anh hiện lên tia không thể tin.
Chẳng lẽ hắn ta là tên tỷ phú đó, sau lưng là thế lực hắc đạo khổng lồ, cả Á Âu không ai không khiếp sợ, Chiêm Mỗ Tư?!
Tích Tuyết làm sao có thể quen với nhân vật như vậy, mà người đứng đầu tổ chức Mafia quốc tế kia sao lại giống Lạc Thiên Uy đến thế?
Đây tất cả chỉ đơn thuần là trùng hợp hay ẩn chưa âm mưu to lớn nào nữa.
“Anh tựa hồ đoán được rồi”
Khóe miệng Chiêm Mỗ Tư chứa đựng một tia cười lạnh, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hàn Diệp Thần, hắn ta có lẽ đã đoán được thân phận thực sự của anh.
“Anh, thật sự là Chiêm Mỗ Tư?”
vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Diệp Thần nhìn thẳng Chiêm Mỗ Tư, hai tay không tự chủ nắm chặt lại thành đấm.
Trong khoảng thời gian này cổ phiếu Lạc thị có người ác ý nâng cao, anh đã phái người điều tra xác thực có người động đến Lạc thị mà người đó có thế lực không thể khinh thường, chính là người trước mặt này Chiêm Mỗ Tư.
Anh đang buồn bực tại sao nhân vật có ảnh hưởng đến quốc tế như Chiêm Mỗ Tư lại hứng thú với một Lạc thị nhỏ như vậy, bây giờ lại phát hiện hắn ta cư nhiên ở cùng với Tích Tuyết, chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư có hứng thú với Lạc thị là vì Tích Tuyết?
Môi mỏng của Chiêm Mỗ Tư vẫn như cũ ưu nhã nhếch lên:”
Đúng vậy, anh đoán không sai”
Hàn Diệp Thần trầm mặc, khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Ánh mắt sâu thẳm của Chiêm Mỗ Tư liếc nhìn Hàn Diệp Thần, khóe miệng chứa đựng một tia cười lạnh:”
Anh không phải để ý người con gái của tôi sao? Thế nào, ngay cả người con gái của tôi mà anh cũng muốn mang đi sao?”
Sắc mặt Hàn Diệp Thần dừng lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn phức tạp.
Anh không biết Tích Tuyết khi nào lại biến thành người con gái của Chiêm Mỗ Tư rồi, anh đoán chừng Chiêm Mỗ Tư sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư âm trầm, ánh mắt liếc nhìn anh, không khí xung quanh lạnh đến cực điểm.
Lạc Tích Tuyết lo lắng đứng ở một bên, cô nhanh đã nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư có biểu tình muốn giết người, nụ cười không khỏi cứng đờ.
Mà mấy thủ hạ của hắn đã bắt đầu móc súng lục trong túi ra, chỉ cần Chiêm Mỗ Tư ra lệnh một tiếng Hàn Diệp Thần nhất định sẽ chết ngay tại chỗ.
Trong quán rượu an tĩnh hẳn đi, mấy người đàn ông vừa kinh vừa sợ nhìn về phía Chiêm Mỗ Tư, sau đó kinh hãi ngồi ở một bên, thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, không ai dám có một tiếng động mạnh nào chỉ sợ sơ ý một chút sẽ chọc giận tới hắn.
Mà mấy người phụ nữ lại không như vậy, họ càng kéo cỗ áo trễ xuống hơn làm lộ hơn nửa ngực trắng ngần, quần cực ngắn không khác quần trong lắm là mấy, con ngươi lóe sang nhìn chằm chằm Chiêm Mỗ Tư một thân cao quý lạnh lùng.
Ưng mâu của Chiêm Mỗ Tư nheo lại, lạnh lùng trải khắp bốn phía, hắn nhìn chằm chằm Hàn Diệp Thần, giọng nói làm cho người khác nổi cả da gà:”
Người phụ nữ của Chiêm Mỗ Tư này mà cũng dám theo đuổi sao? Các người giải quyết....”
“Mỗ Tư, chai rượu này không tệ, anh cũng uống một chút đi.”
Lạc Tích Tuyết không để cho hắn nói hết câu đã xông lên trước, nắm lấy cánh tay của hắn tùy tiện tìm một lý do.
Chiêm Mỗ Tư nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, lại quay đầu nhìn Hàn Diệp Thần một chút, trong mắt lóe lên tia tinh quang.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn vươn tay giữ chặt cổ tay của Lạc Tích Tuyết:”
Em đã ra ngoài quá lâu rồi, cùng tôi trở về thôi”
Lạc Tích Tuyết cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, vốn tưởng rằng lần này cô có thể thành công chạy trốn, nhưng bây giờ sự việc lại thành ra thế này, cô không thể không để ý đến mạng của Hàn Diệp Thần.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Chiêm Mỗ Tư, do dự hỏi:”
Được, tôi về với anh, nhưng mà anh…”
Chiêm Mỗ Tư không để cho cô nói hết lời, đã ôm ngang cô lên:”
Về sau nếu không có lệnh của tôi mà em còn dám chạy loạn tôi nhất định sẽ giết hắn ta”
Hắn không nói thêm gì nữa, gương mặt tuấn tú không thèm liếc nhìn người nào trong quán nữa, nhanh chóng đem Lạc Tích Tuyết đi ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết biết lần này anh bỏ qua cho Hàn Diệp Thần, không có truy cứu nữa trong lòng không khỏi cảm thấy bớt gánh nặng, Chủ động vòng hai tay lên cổ của hắn, hai mắt nhìn về hướng của Hàn Diệp Thần, trong lòng không biết đang có tư vị gì.
Là cô phụ anh, lần này cô dùng tự do của mình để đổi một mạng cho anh, coi như báo đáp những năm qua anh đã hết lòng chăm sóc cô.
Một chiếc Rolls
- Royce dài chạy băng trên đường, hai người đang ngồi yên lặng trong xe.
Bên trong xe là một mảnh trầm mặc, mỗi người đều theo đuổi tâm tư riêng không ai nói với ai một câu nào.
Lạc Tích Tuyết khẽ nhướng chân mày, tay nhỏ bé không tự chủ được nắm áo của mình, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
“Thế nào, gặp lại bạn lâu năm có phải cướp luôn hồn vía của em đi không?”
Chiêm Mỗ Tư nhìn về phía cô, thấy cô đang chìm trong suy nghĩ hắn liền nổi giận.
Lạc Tích Tuyết không có lên tiếng chỉ liếc Chiêm Mỗ Tư một cái, cô cũng không muốn phản bác làm gì, cũng không muốn cùng hắn tranh chấp, chỉ lạnh lùng xoay đầu đi.
“Nói trúng người trong lòng nên giả bộ câm phải không?”
Chiêm Mỗ Tư kéo tay của Lạc Tích Tuyết qua, để cho cả người cô bị buộc ngã vào người của hắn, cắn răng nghiến lợi quát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]