Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85
Chương sau
Trong không gian nhộn nhịp nhưng ở một góc bàn lại khá căng thẳng và ngượng nghịu, Chu Minh Hào ngồi đối diện Nhã Nhi nên cứ thế tầm mắt của anh ta hướng về phía cô ấy. Chu Như Uyên ngồi bên cạnh như không khí, cảm thấy bản thân dư thừa, nheo mắt nhìn Chu Minh Hào. Rất may, vài phút sau, nhân viên bưng đồ ăn ra khiến phần nào đỡ hơn một chút, đồ ăn ngon đã bày kín trên mặt bàn. Nhã Nhi nhìn có chút hoảng hốt, đồ ăn rất nhiều với sức ba người không thể nào hết. Chu Như Uyên nhanh trí gắp thức ăn cho Nhã Nhi, cô ấy bất ngờ nhìn cô, cô liền tươi cười: "Mọi người mau ăn đi." "Như Uyên! Nhiều thức ăn như vậy à?" Chu Như Uyên ăn một miếng kim chi, một ít sốt cay còn dính khóe miệng cô, khuôn mặt Chu Như Uyên ngơ ngác trả lời Nhã Nhi: "Yên tâm đi, miễn phí hết đấy, tớ có phiếu mà cậu lo gì?" "Tớ chỉ thấy nếu chúng ta không ăn hết sẽ rất phí phạm..." Chưa để Nhã Nhi nói hết câu, Chu Như Uyên đã gắp miếng thịt nhét vào miệng cô ấy. Nhã Nhi theo phản xạ, ngậm chặt miếng thịt, hai mắt mở lớn nhìn cô nhưng ngón tay vẫn đẩy miếng thịt vào trong miệng nhai. Cái má phúng phính nhanh chóng đập vào mắt Chu Minh Hào. "Ngon lắm! Ăn đi!" Chu Minh Hào lúc này lên tiếng: "Hai con cứ thoải mái, bữa ăn này là miễn phí. Nếu có dư nhà hàng cũng sẽ giải quyết để không phung phí." Chu Như Uyên một miệng bụm thức ăn cũng nhìn Nhã Nhi gật đầu, đồng tình với ý của anh ta. --------------------------------------------- "Chị làm sao tìm ra được chỗ này vậy?" Áp Ánh Nguyệt ném cái túi xuống đất, cơ thể không còn sức ngã ra sofa, hai chân gác lên bàn. Áp Ánh Ly đứng ngay cửa sổ, bộ dáng nghiêm túc, khoanh hai tay. Nghe câu hỏi của Áp Ánh Nguyệt, cô ấy liền nở một nụ cười nhạt, âm giọng vừa phải không quá lớn cũng không quá nhỏ: "Chị này chỉ cần ra tay là sẽ tìm được." "Hay đó." Áp Ánh Nguyệt bĩu môi rồi lắc đầu. Áp Ánh Ly nhìn ra ngoài, cô ấy nhìn chăm chú ngôi biệt thự đối diện, đúng vậy, đó chính là Lãnh Gia. Khoảng cách rất xa nên Áp Ánh Ly chỉ nhìn được hình dạng bên ngoài, không nhìn rõ được phía bên trong. Áp Ánh Ly đột nhiên đưa tay ra, cất giọng như ra lệnh: "Đưa chị ống nhòm!" "Chưa gì đã nhớ anh ta rồi sao?" Cái ống nhòm trên tủ ngay cạnh ghế sofa, Áp Ánh Nguyệt lười biếng dùng chân đá một cái liền bay tới chỗ Áp Ánh Ly, hên cô ta thân thủ cao nhanh chóng bắt lấy không là bị chấn thương đầu. Lực đá của Áp Ánh Nguyệt cũng không hề nhẹ, nếu trúng chỉ có ngất xỉu. Áp Ánh Ly hừ lạnh, lườm nguýt. Áp Ánh Nguyệt không hề tỏ ra run sợ, thậm chí còn nhún vai như chưa có chuyện gì, cầm điều khiển mở ti vi. Cô ấy cũng không thèm quan tâm nữa, tiếp tục vào nhiệm vụ chính. Cô ta đưa ống nhòm lên quan sát, hoạt động bên trong khu biệt thự đột nhiên hiện rõ ra trước mắt, nhưng Áp Ánh Ly nhìn lâu vẫn không thấy Lãnh Triết đâu. Anh ta ra ngoài rồi sao? Giờ này bình thường Lãnh Triết đã về Lãnh Gia rồi! Áp Ánh Ly liên tục tặc lưỡi, Áp Ánh Nguyệt bên cạnh cũng hỏi thăm: "Sao rồi? Tình hình ổn không?" "Chưa có gì!" "Lãnh Triết! Anh ta không có hành động gì sao?" Áp Ánh Ly thở dài, buông ống nhòm xuống, quay lại nhìn Áp Ánh Nguyệt, nói: "Không thấy anh ta, có thể anh ta đã ra khỏi ngôi biệt thự." Cô ta quăng ống nhòm xuống ghế sofa, bản thân cũng ngồi phịch xuống cái đệm êm ái. Mệt mỏi xoa xoa vùng da giữa trán, thần thái xuống sắc, khuôn mặt có hơi xanh xao do mấy ngày thiếu ngủ. Áp Ánh Nguyệt chỉ nhìn, cô ấy cũng không thiết buông lời, dù cô ấy có nói gì Áp Ánh Ly vẫn kiên định như vậy thì thà không nói còn hơn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85
Chương sau