"Cậu tốt nhất đừng dính dáng đến Hàm Luân."
Chu Như Uyên không hiểu, trên hành lang chỉ còn lại hai người. Cô nhìn sắc mặt Nhã Nhi có chút khó coi, dường như cô ấy đang lo sợ thứ gì đó.
"Cậu là có ý gì?"
"Không... Không..." Nhã Nhi mắt đảo liên hồi, cô ấy có điều khó nói, thần sắc càng xanh xao hơn, hai tay toát mồ hôi nắm chặt lại với nhau.
Chu Như Uyên càng nghi ngờ Nhã Nhi có điều giấu cô. Chu Như Uyên dừng bước, mạnh bạo nắm lấy tay Nhã Nhi, kéo cô ấy một cái liền nhìn thẳng vào mắt cô.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải anh ta làm gì cậu?"
"Không phải! Như Uyên, cậu đừng hỏi thêm gì nữa. Tốt nhất cậu nên tránh xa anh ta ra."
Nhã Nhi bấu chặt bàn tay cô, con ngươi cô ấy rưng rưng, sự nghiêm túc trên gương mặt Nhã Nhi có hơi đáng sợ. Chu Như Uyên kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Nhã Nhi, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô cảm thấy lời nói của Nhã Nhi như đang cảnh báo có chuyện sắp xảy ra, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.
"Nhã Nhi, cậu..."
Nhã Nhi né tránh ánh mắt của cô, cúi mặt, hơi thở có phần dồn dập. Chu Như Uyên đặt nhẹ bàn tay lên vai cô ấy, cảm nhận cơ thể đang run rẩy.
Trong đầu Nhã Nhi lại nhớ về chuyện ngày hôm qua, là ngay lúc đó khi cô ấy đi vệ sinh, lúc trở ra lại vô tình nghe được có người ở cầu thang thoát hiểm. Nhã Nhi đã nghe được ba chữ Chu Như Uyên phát ra từ miệng anh ta, vì hiếu kì cô ấy đã lén xem người đó là ai.
Hàm Luân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812229/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.