Cô không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại nhìn Chu Minh Hào bằng nửa con mắt, nói như muốn đuổi khéo anh ta:
"Ba về phòng ba đi, vô phòng con chi vậy?"
"Ây da con bé này. Ba về mà không chào mừng gì hết." Chu Minh Hào lại gần, tay búng vào trán cô đau điếng.
"A!" Chu Như Uyên la lên, theo phản xạ cô đưa tay xoa trán, ánh mắt lườm lườm Chu Minh Hào: "Ba đừng đánh đầu, con chưa tỉnh ngủ hẳn đâu, đầu vẫn còn đau."
Chu Minh Hào thích thú với biểu hiện của cô, khi thấy Chu Như Uyên hậm hực, anh ta không chọc cô nữa, ngồi trên giường:
"Đau đầu hả? Có sao không?"
"Không, chưa tỉnh ngủ nên con vậy thôi. Ba mới về hả?"
"Mới về là lên thăm con liền đấy." Chu Minh Hào mệt mỏi thở dài, hơi ngửa ra sau, hai tay chống xuống giường.
Chu Như Uyên ngáp một hơi dài, tay dụi dụi mắt rồi nói tiếp:
"Sao ba về trễ vậy? Không phải hôm qua ba nói sáng nay về sao?"
"Nói vậy thôi chứ mấy chú còn phải giải quyết việc cho xong rồi tính thời gian bay từ Mỹ về đây nữa."
"Ưm..." Chu Như Uyên chỉ trả lời qua loa, đầu cứ gục xuống, ngủ trong tư thế ngồi, cô giờ không còn sức để nói nữa,cơn buồn ngủ đang tấn công không ngừng.
Chu Minh Hào nhìn cô, cái bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Chu Như Uyên khiến anh ta không khỏi bật cười, cưng chiều tay xoa đầu cô, chỉnh lại cái gối xong Chu Minh Hào nhẹ nhàng đỡ Chu Như Uyên nằm xuống, đắp chăn lại cho cô rồi hôn nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812221/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.