Trong căn phòng tối, không một ánh đèn, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt le lói qua cửa sổ, ban công mở toang, gió thổi tung bay màn cửa, đồ đạc bị quăng tứ tung, vài chai rượu trống rỗng không còn một giọt lăn lóc dưới đất. Ngồi bên cạnh giường là một người đàn ông, anh ta trông còn rất trẻ tầm mười mấy, hai mươi, mái tóc không theo nếp, rũ xuống che gần nửa con mắt, ánh mắt toả ra một khí lạnh bức người, có thể thấy rõ trong con ngươi là sự hận thù và tàn nhẫn. Anh ta cầm trên tay tấm hình được đóng khung kĩ lưỡng, là tấm hình gia đình, hình chụp ba người, hai vợ chồng trung niên và một chàng trai, bọn họ đều nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Chàng trai đó chính là...
Hàm Luân!
Không sai, là anh ta!
Hàm Luân vừa đau lòng vừa căm hận nhìn tấm hình, nghiến chặt răng, con ngươi đỏ ngầu hằn lên những tia máu chằng chịt trông rất đáng sợ, nước mắt không ngừng rơi. Hàm Luân lấy ra một chai rượu mới, anh dốc hết vào miệng, càng uống nước mắt càng tuôn rơi, cổ họng cay rát, khuôn mặt đỏ bừng vì say.
Hàm Luân nhớ về cái ngày định mệnh đó, hôm đó là một ngày đẹp trời nắng ấm áp cả thành phố, anh ta ngồi trong lớp, không tập trung lên bảng, ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn lại nghịch viết bi, không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng có dự cảm không tốt nhưng Hàm Luân chỉ nghĩ có thể anh ta không khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812219/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.