Ở Lãnh Gia khá yên tĩnh, tối nay Lãnh Triết không có về. Áp Ánh Ly có hỏi quản gia, ông ta nói anh ta theo tổ chức qua Mỹ giải quyết một số chuyện. Áp Ánh Ly ở trong phòng, cô ta cảm thấy buồn bực, cả ngày nhìn bốn bức tường đến chán ngấy, đối với một người linh hoạt như Áp Ánh Ly bị nhốt như vầy là một cực hình. Cô ta nằm trên giường, lăn qua lăn lại, mắt hướng lên trần nhà, tay nghịch tóc.
Bíp... Bíp...
Tiếng máy phát tín hiệu từ đâu phát ra, nhanh chóng ánh mắt Áp Ánh Ly trở nên sắc bén, một tia sáng lấp ló trong con ngươi.
"Cái này... Không lẽ là..." Cô ta bật dậy khỏi giường, vành tai chuyển động, cảm nhận vị trí chính xác âm thanh phát ra, bước chân chậm rãi tiến về phía trước.
Càng ngày tiếng "bíp" càng nghe rõ, cô ta đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, trước mặt là tủ quần áo, Áp Ánh Ly không bước tiếp được nữa. Cô có thể nghe rõ nó ở đằng sau cái tủ này, làm cách nào dời được cái tủ này sang một bên? Áp Ánh Ly đứng chống nạnh, cô nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì có thể giúp được không nhưng ông trời không giúp cô gì cả. Áp Ánh Ly đành dựa vào sức của bản thân đẩy cái tủ sang một bên, tiếng "bíp" càng lâu càng nhỏ dần. Cô ta hít thở sâu, xắn tay áo hai bên.
"Mày làm được mà! Mày là Chớp, sát thủ chuyên nghiệp mà, cố lên!"
Cô ta tới cạnh tủ, cứ thế mà đẩy, hai má dần đỏ ửng, mồ hôi bắt đầu đọng trên trán, cánh môi khép hờ thở ra từng luồng khí nóng. Áp Ánh Ly đổi đủ tư thế để có thể đẩy được cái tủ nặng này, cô không màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812197/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.