Sáng nay, Chu Như Uyên dậy sớm hơn bình thường, cô nhảy khỏi giường đi vào phòng tắm, lát sau trở ra trên người đã thay một bộ đồng phục.
"La... Lá... La... Con chim đậu trên cành cây..." Chu Như Uyên hôm nay có vẻ vui, cô trang điểm nhẹ một chút, tóc buộc cao uốn nhẹ phần đuôi, sau đó tiện tay cầm lấy cặp trên giường đi ra khỏi phòng.
Chu Như Uyên háo hức chạy xuống lầu, mắt liếc nhìn quanh nhà, tìm kiếm cái người nào đấy.
"BA!" Cô gào thét.
Chu Minh Hào ở trong bếp, anh đang chăm chú đọc tin tức, vừa đưa ly cà phê lên miệng, mới húp được một miếng chưa kịp nuốt thì lại bị tiếng gào thét của ai đó làm giật mình mà phụt hết ra ngoài, cà phê dính xung quanh khoé môi anh, còn lại thì đổ ra bàn. Chu Minh Hào giật giật chân mày, tay cầm khăn giấy lau miệng, anh đứng phắt dậy, hừng hực đi ra phòng khách, liếc nhìn cô. Chu Như Uyên vừa thấy anh liền mừng rỡ, cô đứng ngay dưới cầu thang:
"Chu cha ba ơi, sao con gọi không lên tiếng?"
"Mới sáng sớm con đã gào thét cái gì!? Làm ba chưa kịp thưởng thức ly cà phê thì đã..."
Chu Như Uyên chạy đến bên Chu Minh Hào, khoác tay anh, khuôn mặt sáng rỡ:
"Con nhớ ba đó, sáng nào cũng phải thấy ba mới thôi."
"Ba cảm thấy có một mùi dối lòng đâu đây." Chu Minh Hào đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
"Gì trời!? Ba gì nghi ngờ con như vậy?" Cô hờn dỗi đánh vào bắp tay Chu Minh Hào. Anh như đi guốc trong bụng cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho/1812192/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.