Một chỗ khác.
Diệp Minh còn chưa quỳ xuông, màn hình trước mặt đã tối đen rồi.
Hà Băng đã hủy đi tín hiệu liên lạc.
Đôi mắt đen của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, đáy mắt xoay vần hai cơn xoáy nhỏ, thâm trầm nguy hiểm làm người ta sợ hãi.
Anh rất nhanh đứng dậy, đi tới trước màn hình, anh mò tới dây tín hiệu phía sau.
Đây là kiểu màn hình không dây, rất khó lục soát đến chủ tín hiệu ở đâu.
Cho dù anh lục soát đến rồi, cũng đã chậm.
Có một loại ý niệm điên cuông nảy nở trong đầu trong lòng anh, loại ý niệm này là… sợ.
Đúng vậy, Diệp Minh sợ.
Anh sợ mình sẽ chậm.
Lấy điện thoại trong túi quần ra, anh bắt đầu tìm kiếm chủ tín hiệu, tín hiệu ở đây rất yếu, Bò Cạp và Hà Băng căn bản cũng không ở đây.
Bò Cạp trời sinh tính xảo quyệt, gã dẫn anh tới nơi đây, nhưng đã mang theo Hà Băng đi đến chỗ khác.
Diệp Minh nhanh chóng đi ra ngoài.
“Huyết Ưng, anh muốn đi đâu?” Lúc này Thiên Thiên chạy tới, cô ta thây vêt hương sau lưng Diệp Minh nhanh chóng hít một hơi lãnh khí, lộ ra khẩn rương và quan tâm: “Anh bị thương rồi, cần băng bó.”
Diệp Minh chẳng buồn liếc mắt đến Thiến Thiến, vài xe Jeep ngừng lại, anh nhắc bước chân sắc bén như gió đi tới bên một chiếc, vươn tay kéo ra chỗ cửa xe điều khiển, trực tiếp kéo người ở bên trong ra ngoài.
Người bị kéo ra là Tống Trùng, Tống Trùng bị lực đạo lớn như vậy của người đàn ông kéo suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/406166/chuong-2465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.