Vậy cũng tốt, cô đối với người đàn ông Tiêu Thành kia đã không còn có bất luận mong đợi nào.
Trải qua thời gian rất lâu, Hà Băng mới từ phòng tắm đi ra, dulie kỳ quái nói: “Băng Băng, sao cậu tắm lâu như vậy…
Trời ạ Băng Băng, cậu sao vậy, làm sao sắc mặt trắng như vậy, bị bệnh rồi hả?”
dulie giơ tay lên đi sờ trán Hà Băng, thế nhưng cô ây không thây sờ đên nóng hồi, mà chỉ là một tay lạnh băng.
Bây giờ sắc mặt Hà Băng tái nhợt, cả người lạnh như đá.
“Băng Băng, cậu rốt cuộc bị sao vậy, đừng dọa tớ mà.”
Hà Băng lắc đầu: “Tớ không sao…”
Cô chỉ là… thất tình mà thôi.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tói.
Là Dương Kim Đậu gọi.
Đã trễ thế này, Dương Kim Đậu lại gọi điện thoại qua đây, hình như là có chuyện gì gấp.
Hà Băng khẽ chau mày, sau đó nghe điện thoại…
Tiêu Đình Đình gởi video cho Hà Băng, ả cảm thấy như vậy còn chưa đủ, ả còn muốn gọi điện thoại cho cháu mình Đường Ngọc.
Tiêu Đình Đình nhanh chóng bắm số Đường Ngọc.
Lúc này Đường Ngọc đang lái xe, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Hà Băng nói những lời này, trái tim anh ta như bị đao cắt, rất đau rất đau.
Lúc này Tiêu Đình Đình gọi đến, anh ta điêu chỉnh tâm trạng lại một chút, sau đó ấn phím nhận: “Alo, cô à.”
“Đường Ngọc, con bây giờ đang ở đâu vậy, cô mang theo Tiêu Vũ tới thành phố Hồng Khẩu, hôm nào ra ăn bữa cơm đi.” Tiêu Đình Đình cười nói.
“Dạ, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405921/chuong-2220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.