Lúc này Hà Băng đột nhiên lên tiếng, trực tiếp cắt dứt bầu không khí vui vẻ hòa thuận này, cô nói: “Đường Ngọc, không cần anh đưa đâu, em theo mẹ ngồi xe trở về.”
Cái gì?
Dương Kim Đậu cứng đò, sắc mặt của Đường tổng và Đường phu nhân cũng biến đồi.
Ai nấy đều thấy được tâm tư muốn làm thông gia của hai nhà Đường Dương, hiện tại Đường Ngọc chỉ muốn đưa Hà Băng về nhà, cô lại từ chối, cô đã biểu đạt ý tứ đã rất rõ ràng rồi.
“Bác Đường, cô Đường, Đường Ngọc, cảm ơn đêm nay đã mời con đên, con về đây ạ, tạm biệt ạ.” Nói xong, Hà Băng trực tiếp xoay người rời đi.
Tài xế Dương gia cung kính kéo ra cửa sau xe, Hà Băng lên xe, đóng cửa.
“Băng Băng…” Đường phu nhân muốn nói lại thôi.
“Ngọc Phân, Đường Ngọc, ngày hôm nay Băng Băng có chút mệt mỏi, con bé kia suốt ngày chôn ở trong trường học, chắc là học đến váng đầu rồi. Không sao đâu, tớ trở về sẽ nói với nó, đêm nay trước cứ như vậy nhé.” Dương Kim Đậu nhanh chóng chào hỏi, sau đó cùng lên xe.
Trong xe, bâu không khí giữa hai mẹ con có chút cứng đờ, Dương Kim Đậu dứt khoát nói: “Băng Băng, con đã không phải là đứa trẻ nữa rồi, ý tứ của mẹ và Đường gia con cũng đã nhìn ra, mẹ trở về chọn một ngày hoàng đạo, để con và Đường Ngọc hứa hôn trước, chờ con tốt nghiệp, lập tức thành hôn cho các con.”
Hà Băng nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Mẹ, con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405904/chuong-2203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.