Hà Băng theo phản xạ có điều kiện hắt tay anh ra, lạnh lùng trừng mát vê phía anh: “Đừng đụng vào tôi!”
Tiêu Thành cũng không có ý sàm sở cô, nhưng thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, rõ ràng cho thấy cô vô cùng phản cảm và chán ghét anh đụng vào, buổi tối kia… cô vốn không muốn, là anh cưỡng ép cô.
Trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành dâng lên một tầng sương lạnh: “Có phải em vẫn còn hận tôi không?”
Ba năm trước đây cô rời đi trong đêm mưa, câu nói sau cùng chính là — Tiêu Thành, tôi hận anhl Hà Băng lạnh lùng nhìn anh: “Lễ nào tôi không nên hận anh sao, là anh hủy đi sự trong sạch của tôi, anh chính là một tên tội phạm cưỡng hiệp, tôi vĩnh viên sẽ không tha thứ cho anh, tôi vĩnh viễn hận anhl”
Cổ họng Tiêu Thành chan chát, lời muốn nói rất nhiều, thế nhưng cuối cùng một chữ đều không ra khỏi miệng được, một lúc lâu anh chậm rãi nói: “Được, lời của tôi vẫn không đổi, ba năm trước đây em không giết tôi, mạng của tôi vẫn là của em, bất cứ lúc nào em đều có thể tới lấy!”
Anh nói mạng của anh vẫn là của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy.
Hà Băng không nói gì thêm, lúc này có một người đi qua đây: “Băng Băng, con làm sao đi vệ sinh lâu như vậy, mau cùng mẹ đi về, Đường Ngọc chờ con đến sốt ruột rồi kìa.”
Hà Băng quay đầu, Dương Kim Đậu tới.
Dương Kim Đậu rất sợ Tiêu Thành và Hà Băng dẫu lìa ngó ý còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405903/chuong-2202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.