Cố Dạ Cần ôm con gái đặt bên người Diệp Linh, Diệp Linh bị tiêm thuốc mê và đã trải qua hai lần sinh thường và sinh mổ cùng một lúc, nên bây giờ cô đã mệt lả, cô yếu ớt nhìn con gái mình, sau đó ở trên khuôn mặt nhỏ của con gái hôn một cái.
Bé con, mẹ yêu con.
Hiện tại mẹ con các cô đang ở bên cạnh anh, trên cái thế giới này anh lại có thêm một người phải bảo vệ, Cố Dạ Cần nhịn không được vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Linh Linh, anh làm bô, em làm mẹ rôi.”
“Dạ.” Diệp Linh mệt mỏi nhắm mắt.
Sắc mặt Cố Dạ Cẩn chợt biến: “Linh Linh, Linh Linh…”
“Cố tổng,” Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở miệng: “Cố tổng, đừng lo, Linh Linh chỉ là quá mệt nhọc, đang ngủ mà thôi, hiện tại để Linh Linh ngủ một giấc thật ngon, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Cố Dạ Cẩn lo lắng, đưa tay xoa mặt Diệp Linh: “Thật sự chỉ là đang ngủ thôi sao?”
Hạ Tịch Quán cười: “Cố tổng, anh yên tâm đi, thật sự chỉ là đang ngủ.”
“Ừm.” Cố Dạ Cần gật đầu.
Trong phòng bệnh.
Hạ Tịch Quán cùng vài y tá nhỏ vây quanh xe đầy trẻ con nhìn: “Các cô coi tiểu thiên kim này đi, đường nét ngũ quan sắc nét thật, nhưng đôi mắt lại y hệt bó.”
“Ha ha, đúng vậy, gen của bố mẹ tốt như vậy, tiểu thiên kim tuyệt đúng là một tiểu mỹ nhân.”
Cố Dạ Cần lúc này đang dựa vào bên tường, anh một tay đút trong túi quần, xuyên qua khe hở nhỏ nhìn về phía xe đầy trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405860/chuong-2159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.