Hạ Tịch Quán đeo khẩu trang lên, đi tới bên cạnh Diệp Linh, cô cầm tay Diệp Linh, dịu dàng nói: “Linh Linh, hiện tại sinh thường đã không được, phải lập tức tiến hành sinh mổ, tớ sẽ tự mình mỏ chính, không cần lo lắng, cậu và bé con đều giao cho tớ, tớ sẽ để hai mẹ con tròn con vuông.”
Bất cứ lúc nào, cô bạn thân Hạ Tịch Quán thủy chung ở bên cạnh cô, Diệp Linh dùng sức gật đâu: “Ư!”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Cố tổng, anh đi ra ngoài chờ trước đi.”
“Tôi…” Cố Dạ Cần không muốn đi ra.
“Lúc bé con ra đời tôi sẽ cho anh vào, đóng cửa.” Hạ Tịch Quán quả quyết phân phó.
Cứ như vậy, Cố Dạ Cần bị đuổi ra ngoài, cánh cửa phòng đóng ầm trước mặt anh.
Cố Dạ Cần đợi, thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh giống như kiến bò trên chảo nóng, hết sức dày vò.
Anh không biết cô ở bên trong thế nào.
Anh cũng không biêt cô tại sao phải đột nhiên nhớ ra anh.
Anh càng không biết cô trong lúc bất chợt khôi phục ký ức sẽ đối xử với anh như thế nào.
Chưa từng dày vò đến như vậy.
Lúc này “oe” một tiếng, đột nhiên có một tiếng khóc to rõ ràng từ trong phòng sinh truyền ra.
Con ngươi màu đen của Cố Dạ Cần mạnh mẽ co rụt, giờ khắc tiếng khóc to và rõ ràng ấy giống như là một tia nắng vàng ươm xua đi mây mù trong lòng anh, cảm thấy quá khứ đã từ từ rời xa anh, anh nghênh đón một sinh mệnh mới, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405859/chuong-2158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.