“Nơi đây không có đồ của tôi, đều là anh mua cho tôi, tôi cũng không mang theo, tôi chỉ mang con mèo nhỏ đi thôi.”
Mèo nhỏ?
Con mèo nhỏ kia?
“Mang đi đi! Tôi không nuôi sống nó được đâu.” Tiêu Thành còn chưa rỗi rãnh có thời gian đi nuôi một con mèo nhỏ.
“Ngày mai, anh có tiễn tôi không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh.
Tiêu Thành tránh ánh mắt cô, bạc tình nói: “Tôi không có thời gian, ngày mai bảo tài xế tiễn cô đến sân bay.”
Hàng mi dài của Tô Tiểu Đường run rấy, ngón tay xuôi ở bên người dùng sức cuộn tròn lên, cô cắn răng nói: “Tiêu Thành, anh là kẻ nhát gan!”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhưng mới vừa đi hai bước, bàn tay to của Tiêu Thành vươn qua đây, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Đừng chạm vào tôi! Buông ra!” Tô Tiêu Đường muốn hắt anh ra.
Mèo hoang nhỏ mà náo lên thì rất khó khống chế, Tiêu Thành dứt khoát đẩy cô đến trên vách tường, dùng thân thể to lớn của mình ngăn cô trong ngực.
“Tiêu Thành, anh làm cái gì, mau buông ra!” Tô Tiểu Đường muốn thoát khỏi cầm cố của anh, nên cô ở trong lòng anh giãy giụa cọ xát lung tung.
Yết hầu Tiêu Thành cuộn lại, trong tròng mắt u trầm đã dâng lên một tầng đỏ tươi, cũng không biết là ánh trăng đêm nay quá trêu người, hay là cô quá yêu kiều, khô nóng bị đè nén trong cơ thể anh dường như đã sắp vượt khỏi kiềm chế.
“Tôi cảnh cáo em đừng có lộn xộn nữal” Tiêu Thành khàn giọng la một câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405834/chuong-2132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.