Nói rồi Tô Tiểu Đường nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, mang theo ánh sáng trí tuệ: “Tôi lớn mật tới đoán một chút nhé, kỳ thực Tiêu lão gia tử và Tiêu Tứ vẫn luôn hoài nghi bối cảnh của ngươi, bố tôi ở Tiêu gia làm tài xế mấy chục năm, cuối cùng vẫn là một người nằm vùng, bọn họ đều sợ rồi, sợ lại có một kẻ như bố tôi, cho nên Tiêu Tứ nhìn chằm chằm vào anh, không ngoài dự liệu cạnh anh có người của Tiêu Tứ, bằng không lúc này Tiêu Tứ cũng sẽ không thính như mũi chó ngửi được chuyện của Diệp Linh, tới ngăn chặn anh.”
“Về bối cảnh và quá khứ của anh, khẳng định có liên quan với Diệp Linh, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần sai người tra Diệp Linh một chút, có thể theo con đường này đào ra anh.”
“Thành gia, tôi nói đúng không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn Tiêu Thành.
Tiêu Thành đã không bất ngờ gì nữa, anh tán dương nhìn Tô Tiểu Đường, cười nói: “Em đã thông minh như vậy, nên hiểu cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây nên dừng rồi, đừng hiếu kỳ với tôi, cũng không cần đi điều tra Diệp Linh, bởi vì sau chân tướng không nhất định là thứ em có thể gánh nổi.”
“Bố em dùng cuộc đời của mình để nói cho em biết đạo lý này, biết càng ít, en càng an toàn, tò mò hại chết một con mèo, e rằng phía sau chân tướng chính là vực sâu, không cẩn thận sẽ nuốt chửng em xuống dưới.”
Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Thành trước mắt, lại nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405712/chuong-2010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.