“Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?”
Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?”
“Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói.
“…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh, một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.”
Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn, anh là người em có thể sai bảo sao?”
“Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói.
Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.”
Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.”
Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác.
Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư.
Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405681/chuong-1979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.