Cố Dạ Cần đứng lặng ở trước mặt cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, Diệp Linh ngày hôm nay cũng trang điểm nhẹ, vừa rồi vì phối hợp diễn xuất cô cũng búi hết tóc lên, đây là lần đầu tiên Cố Dạ Cần thấy cô búi tóc.
Diệp Linh sau khi quấn tóc lên thiếu đi chút vẻ lạnh lùng lười biếng, lại thêm một chút cảm giác ấm áp của cô vợ hiền, Cố Dạ Cần nhìn cô, môi mỏng chậm rãi nhếch lên, nở nụ cười.
Anh đã biết, anh thấy được, hóa ra đây chính là dáng vẻ cô búi tóc gả chồng.
Ai có thê hái được đóa hông đỏ có gai này, để cô gả làm vợ người, cô cũng có thể ấm áp như vậy.
Anh cười cái gì?
Có gì đáng cười?
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Cố tổng, nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì mời buông tay, anh chạy tới tháo khăn đầu tôi ra như vậy không sợ bạn gái của anh nổi máu ghen à?”
Diệp Linh ám chỉ liếc mắt nhìn Trần Viên Viên.
Cố Dạ Cẩn còn cầm khăn đầu của cô, không chịu buông tay, tiếng nói thấp thuần hàm chứa ý cười: “Không có việc gì, bạn gái của anh rât hiệu chuyện, biết lúc nào nên mắt nhắm mắt mở.”
*…” Trần Viên Viên sao lại cảm thấy hai người kia công khai liếc mắt đưa tình ở trước mặt cô ta thế?
Cố lão gia tử đi rồi, Diệp Linh không để ý đến Cố Dạ Cần, bên người Cố Dạ Cần lại có Trần Viên Viên, quan hệ của hai người dường như đã chặt đút.
Thế nhưng, hoặc như là không đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405437/chuong-1735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.