Thân thể Lục Hàn Đình đã khỏe hết, lúc đi kiểm tra, vết thương nơi trái tim anh đã không thấy đâu, tự động khỏi rồi.
Có một ngày, Hạ Tịch Quán ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Lục Hàn Đình đây cửa vào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”
Lục Hàn Đình nhàm chán nhìn cô một cái.
“Anh đừng tới đây!” Hạ Tịch Quán đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…
tôi là là người đã có chồng đó!”
Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Tịch Quán nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Lục tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.
Cô muốn mở miệng gọi anh lại.
Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?
Lục Hàn Đình quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.
Hàng mi như răng lược của Hạ Tịch Quán run lên, cô choáng váng: “Anh…
ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”
Lục Hàn Đình đã đi tới, đầu gối đặt dưới đất, vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô: “Được lắm, cô gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405413/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.