‘ “Tiên sinh, tôi tới rôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Thím A vội vã chạy lên lầu, nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, trầm giọng phân phó nói: “Gọi điện thoại cho thái thái, bảo tim tôi đau, bảo cô ấy lập tức trở về.”
“Hả?” Thím A ngu người, bà mờ mịt nhìn Lục Hàn Đình đang khỏe mạnh.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình trầm hơn: “Nghe không hiểu?”
“Ah.” Thím A xoay người chạy, oán phụ khuê phòng thật sự rất quá đáng sợ: “Tôi gọi ngay đây!”
Lục Hàn Đình ở trong phòng liền nghe được tiếng Hạ Tịch Quán chạy về: “Thím A, tiên sinh đâu, anh ấy vẫn khỏe chứ, có gọi bác sĩ đến chưa?”
“Thái thái, tôi… tôi… ừm, tiên sinh…”
Thím A cả đời không có nói dối, lắp ba lắp bắp.
“Thím A, thím sao không nói chuyện?
Thôi không thèm nghe thím nói nữa, tôi lên lầu xem Lục tiên sinh trước!”
“Trời ơi thái thái, cô chạy chậm chút, cô chạy mất một chiếc giày rồi này!” Thím A ở phía sau kêu lên.
Nghe được tiếng bước chân, Lục Hàn Đình nhanh chóng lên giường, nằm ở: Ề trên giường, nhăm mất lại.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra, Hạ Tịch Quán chạy vào: “Lục lên sinh, anh làm sao vậy?”
Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, đôi mắt sáng vội vã cuống cuồng nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình yếu ớt lặng lẽ mở mắt, bàn tay đè lên tim mình: “Quán Quán, nơi này có hơi đau.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chẩn mạch cho Lục Hàn Đình, nhưng mạch đập của anh… mạnh mẽ mà…..
Cô đã biết, anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405412/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.