Hạ Tịch Quán đi tới, chậm rãi vươn tay, cầm bàn tay của anh.
Lục Hàn Đình bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức liền đụng phải đôi mắt trong vắt kia của Hạ Tịch Quán, trong con ngươi cô lóe ra toái quang, là yêu say đăm và lưu luyến nhất, tròng mắt của cô thong dong kiên định, chậm rãi truyền cho anh ấm áp và sức mạnh.
Lục Hàn Đình biết, tương lai sau này, nhiều năm về sau, cô sẽ vẫn đứng bên cạnh anh, làm Lục gia đương gia chủ mẫu, cùng anh gánh vác gian khổ, bảo vệ căn nhà này.
Cô từng nói – sau này mặc dù phí hoài tháng năm, thì giờ giới hạn, cũng sẽ say cười bồi quân ba nghìn tràng!
Lục Hàn Đình cầm ngược bàn tay nhỏ của cô, cong khóe môi – Quán Quán, gặp được em, quả thực là may mắn của đời anhl Lúc này, Lục Nhân Nhân đỡ Lục lão phu nhân đứng lặng ở trên ban công, các bà nhìn hai người nắm chặt tay dưới lầu, Lục Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, về sau mẹ có thể yên tâm rồi.”
Lục lão phu nhân đứng lặng ở Lục gia nhiều năm như vậy, từng tự tay đưa tiễn ba đời người của Lục gia, ở khoảnh khắc thần chung mộ cổ, sóng gió ngừng lại nơi cửa nhà Lục gia, chậm rãi mỉn cười gật đầu, tình yêu hoàn mỹ nhất thế gian đều xứng đôi vừa lứa – đi thôi các con, mau đi về phía trước, Lục gia giao cho các conl
Nhật ký chàng rẻ đẹp nhất.
Hôn kỳ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đã định, thư mời cũng phát ra ngoài.
Hôm nay Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405410/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.