Cơ thể Lục Hàn Đình đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.
Hôm nay Hạ Tịch Quán bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Lục tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”
Lục Hàn Đình đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Quán Quán, chỗ này của anh đau.”
“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Hạ Tịch Quán vươn tay.
Một giây kề tiếp, Lục Hàn Đình trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ: mêm của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”
Hạ Tịch Quán run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Lục tiên sinh, anh xấu lắm!”
“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Lục Hàn Đình nói.
Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.
Lục tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.
Hạ Tịch Quán cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…
Hạ Tịch Quán chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh có phải…..
àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”
Lục Hàn Đình nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Quán Quán, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405408/chuong-1706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.