Từ sau khi Hạ Tịch Quán trở về Lan Lâu Cổ Quốc liền hạ lệnh về sau không muốn nghe nữa nghe thấy bát luận tin tức gì về Lục Tử Tiễn, cho nên bây giờ đột nhiên nghe được cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Hạ Tịch Quán khẽ hoảng hót.
“Lục tiên sinh, anh vừa trở về, chúng ta đừng nói chuyện không vui này, em không muốn nói về Lục Tử Tiễn, anh ta làm anh bị thương, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”
“Lục tiên sinh, anh vươn tay ra đi, em bắt mạch cho anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”
Nhìn vẻ chống cự và lãnh đạm trên mặt Hạ Tịch Quán đối với cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Lục Hàn Đình cũng không vội nói, anh cười yếu ớt không lên tiếng, chậm rãi đưa ra tay mình: “Được.”
Hạ Tịch Quán đặt tay trên mạch Lục Hàn Đình.
Kỳ thực nhìn mức độ suy yếu của Lục Hàn Đình hiện tại Hạ Tịch Quán liền đoán được là hậu quả khi rút Hiên Viên Kiếm, hiện nay bệnh suy tim vẫn là một vấn đề y học nan giải không cách nào khắc phục, không thuốc có thể trị.
Mạch đập của Lục Hàn Đình hết sức yếu ớt hỗn loạn, hệt như cô đoán, thế nhưng rất nhanh ngón tay cô khẽ khựng lại, lộ ra thần sắc kinh sợ.
Hạ Tịch Quán thốt nhiên ngắng đầu, nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, có phải hay anh từng dùng tễ thuốc cường hiệu gì không?”
¬— Ạ Lục Hàn Đình chậm rãi nhêch đôi môi mỏng: “Ừ.”
“Tễ thuốc cường hiệu này đã từng có hiệu quả với trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405401/chuong-1699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.