Đà của cú ngã quá lớn, mọi người ngã lăn ra đất.
Đây là bãi cỏ của vườn sau, ánh đèn tối om, Hạ Tịch Quán cảm giác mình và Tiểu Lục Họa ngã trên người ai đó, người kia đỡ lấy mẹ con các cô, hiện tại giống như đệm thịt người đệm dưới thân các cô, vững vàng che chở các cô.
Hạ Tịch Quán không thấy đau, Tiểu Lục Họa trong ngực cũng không bị thương chút nào, đang mở to một đôi mắt đen to lanh lợi nhìn.
Hàng mi nhỏ dài run rẫy, Hạ Tịch Quán tròng mắt nhìn bàn tay đặt trên bờ eo mình, cô hiện tại vẫn còn ở trong lòng người kia.
Thế giới đột nhiên liền an tĩnh.
An tĩnh đến độ cô có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập từ phía sau, nhịp tim của anh vẫn đập đều có lực như thế, khiến người ta bình tĩnh an lòng.
Thế nhưng anh đang thở gấp, không biết nơi nào đang đau.
“Anh… có bị thương không, em xem một chút.”
Hạ Tịch Quán căng thẳng, ôm Tiểu Lục Họa định đứng dậy.
Thế nhưng cánh tay đặt trên eo cô kéo ại, để cô vùi ở trong ngực anh, không muốn đứng dậy.
Không muốn cô quay đầu nhìn.
Viền mắt Hạ Tịch Quán đỏ lên, cô có hễể chắc chắc rồi, trên xe buýt không phải là mơ, chính là anh.
Anh đã từng trở lại.
Cô ngửi được hơi thở của anh, trong hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh xen lẫn mùi nước khử trùng nhàn nhạt, anh dường như bị thương rất nặng rất nặng.
Hạ Tịch Quán vươn tay, cầm bàn tay đặt trên eo mình, vuốt nhè nhẹ: “Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405393/chuong-1691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.