Chỉ thấy người đàn ông còn đứng trước cửa số, cà vạt phất phơ ở cổ, anh như thấy nóng, lại giơ lên ngón tay thon dài cởi vài cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nam tính.
Bên cửa số có một chiếc ghế sopha màu đỏ sậm, anh lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài tự phụ duỗi về phía trước, mí mắt tuấn mỹ rủ xuống, anh bắt đầu chuyên chú chơi điện thoại, gửi tin nhắn.
Tâm tình của anh thật sự tốt, trên: khuôn mặt tuân tú treo nụ cười, nhưng Trần Viên Viên đã cảm thấy anh cười…
có chút không đứng đắn, rất giống…
con mèo đang trộm thịt sống.
Người đàn ông Cố Dạ Cần này có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là – nhã nhặn bại hoại, cố tình lại là kiểu mà phụ nữ yêu say đắm, Trần Viên Viên cũng cảm thấy mình si mê anh, mê đắm từ trong xương.
Cố Dạ Cần reply – Linh Linh, em nhất định phải trò chuyện với tôi mấy chuyện người lớn giữa đêm khuya như vậy à?
Tin nhắn gửi đi rồi, Diệp Linh không phản hồi.
Hình như là… không để ý tới anh.
Cô Dạ Cân cong môi, lúc này thật sự là cô chủ động, chính cô tới trêu chọc anh, thế nhưng, hiện tại người không để ý tới cũng là cô.
Cô luôn là có biện pháp câu dẫn anh, còn câu đến lạc cả hồn phách.
Cố Dạ Cần lại gửi một cái – tôi sai rồi…
Lúc này đây “ding” một tiếng, Diệp Linh hồi âm – anh sai ở đâu?
Cố Dạ Cần thật sự không biết mình sai ở đâu, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405388/chuong-1686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.