Cố Dạ Cẩn mở voice ra, vì vậy Trần Viên Viên vừa đi đến cửa bên liền nghe được giọng của mình – Diệp Linh, có Dạ Cần chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống”, trộm đến trên đầu anh trai mình…..
Con ngươi Trần Viên Viên co rụt lại, đây là… lời cô ta ở trong phòng rửa tay mắng Diệp Linh, Diệp Linh vậy mà đã ghi âm rồi, còn trực tiếp gửi cho Cố Dạ Cảẳn!
Diệp Linh thực sự là… quá thâm!
Trần Viên Viên cứng ngắc xoay người, một giây kế tiếp cô ta đã nhìn thấy Cố Dạ Cần cao to đứng lặng trước cửa số Ẻ: nhẹ nhàng nâng lên mí mất, đôi mặt sâu như đầm sâu lạnh lẽo rơi trên mặt cô ta.
“Xoát” một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trần Viên Viên nanh trong nháy mắt lui đi tắt cả huyết sắc, trở nên trăng bệch: “Có… Cố tổng, anh nghe em giải thích…”
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, anh đứng ngược sáng, thần sắc trên mặt hết sức sơ nhạt: “Biết quan hệ giữa tôi và Diệp Linh?”
“Em…”
“Nếu biết quan hệ của chúng tôi, ai cho cô lá gan đi tìm cô ấy?”
“Em..”
“Ah,” Cô Dạ Cân từ trong cô họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Tôi nghĩ cô là một người thông minh, không ngờ lại là một heo ngu xuẩn, hiện tại tôi nói cho cô biết, người thích trộm thịt sống là tôi, nuôi dưỡng cô ấy ở bên người, mỗi một ngày tôi đều muốn trộm cô ấy.”
“Còn có, ai cho phép cô mắng cô ấy, cô gái tôi nâng ở trong lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405387/chuong-1685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.