Hạ Tịch Quán ngắng đầu, nhìn từng hạt mưa rơi xuống đỉnh đầu.
Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xông vào một chiêc dù đen, có người tới, ở trên đỉnh đâu của cô bung dù.
Người nào?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, cô nhìn thây một gương mặt quen thuộc, là… Lục Tử Tiễn.
Lục Tử Tiễn tới.
Lúc này một chiếc xe limo lặng lặng dừng sát ở ven đường, trợ lý ở phía sau chờ, Lục Tử Tiễn mặc áo khoác ngoài màu xanh đen mỏng, trong tay cầm một chiếc dù đen, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa xuất hiện bên người Hạ Tịch Quán.
Anh che cây dù ở trên đỉnh đầu cô, bản thân lại hơn nửa người ở bên ngoài, hạt mưa xối mạnh vào đầu vai phẳng của anh, rơi xuống hơi nước thanh bản.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán sáng ngòi: “Tử Tiên, sao anh lại tới đây?”
Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán, khẽ cong lên môi mỏng, giọng nói dịu dàng âm áp: “Em tới đây làm ít chuyện, trời mưa rồi, sao chị lại đứng đờ ở trong mưa thế, có tâm sự à?”
Vừa rồi Lục Tử Tiễn ngồi ở trong xe liền thấy một màn ngoài cửa số, Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy dài đứng ở đầu đường, bây giờ đã cuối thu cô mặc hơi mỏng manh, trời lại thình lĩnh đổ mưa, cô ngắng đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc treo tâm sự, mi tâm chau chặt.
Hạ Tịch Quán không biết nên nói như thê nào, chuyện này có chút phức tạp: “Cũng không suy nghĩ chuyện gì a”
“Vậy em tiễn chị về nhà.”
“Dạ”
Hạ Tịch Quán theo Lục Tử Tiễn đi tói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405290/chuong-1587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.