Chương trước
Chương sau
Mấy năm nay cô che tai mình, không muốn nghe những lời nói đó, có đôi khi bịt tai trộm chuông”, cũng là một cách để bảo vệ mình không bị thương, nhưng bây giờ lời Có Dạ Cần giống hệt như Có phu nhân.
Thì ra, anh chính là nhìn cô như vậy.
Thì ra, cô ở trong lòng anh là hèn hạ như vậy.
*Bịt tai trộm chuông: Vì thấy nhiều bạn còn hiểu nhằm câu thành ngữ này nên mình xin giải thích, dựa theo tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Ý chung chính là tự lừa chính mình, nhưng không lừa dối được người.
Bốp!
Tiếng tát tai thanh thúy lần thứ hai vang lên, Diệp Linh giơ tay lên, hung hăng tát Có Dạ Cẩn một bạt tai.
Cố Dạ Cần lần nữa bị đánh trật khuôn mặt tuần tú.
Diệp Linh nhìn dấu tay nổi lên má trái anh, như hài hòa với dấu tay bên má phải kia, cô câu đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười cực kỳ xinh đẹp lạnh lùng: “Ưuả nhiên, nhìn như vậy liền thuận mắt hơn.”
Nói xong cô kéo ra cửa căn hộ, đi vào.
Oanh một tiếng, cửa căn hộ đóng lại, nhốt Có Dạ Cẩn ở ngoài cửa.
Bàn tay to xuôi ở bên người của Cố Dạ Cần siết thật chặt thành quyền, kỳ thực, anh rất muốn khống chế chính mình, không nói những lời khó nghe đó, anh biết rõ cô chú ý những thứ này.
Bố cô mẹ cô và anh trai cô đều là những người thân yêu nhất của cô, biến cố gia đình khi còn bé đã trở thành nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, trong một đêm cô gái từ nhà cao cửa rộng phải đến ở nhà Cố gia, năm đó cô nhỏ như vậy lại trong tiếng chửi rủa mạt sát của mẹ anh một đường lớn lên, anh thường thấy cô cuộn tại trong góc giường đờ’ ra…
Anh biết cô sẽ đau khổ.
Nhưng, anh chính là không khống chế được chính mình, sự tự chủ lãnh tĩnh khắc chế của anh khi nhìn đến cô không mặc gì đã chạy ra ngoài, đã nháy mắt sụp đổ.
Anh từ trước đến nay biết lòng chiếm hữu của anh đối với cô mãnh liệt đến đâu, cường liệt đến bệnh hoạn.
Có Dạ Cần dùng sức đập tay vào trên vách tường.
Từ đêm đó về sau, Cố Dạ Cần không còn liên lạc với Diệp Linh, cũng không xuất hiện trước mắt cô lần nào nữa, nhưng hôn kỳ của Cố Dạ Cần và Tiền Tư Tư đã quyết định, sẽ diễn vào nửa tháng sau.
Hôm nay Diệp Linh và Hạ Tịch Quán cùng đi đi dạo phó, đụng phải một người quen, là Tiền Tư Tư.
Tiền Tư Tư vui vẻ nhìn Diệp Linh: “Em Linh Linh, thật là đúng dịp nha, dĩ nhiên lại ở đây chạm mặt em, chị đang thử váy cưới, em giúp chị nhìn thử có đẹp không.”
Rất nhanh Tiền Tư Tư mặc áo cưới đi ra, cô ta dẫn theo.
làn váy cưới ở trước mặt Diệp Linh xoay vài vòng: “Em Linh Linh, thế nào?”
Diệp Linh nhìn áo cưới có vài giây sợ sệt, giác mộng thật lâu trước đây của cô đó là có thể mặc váy cưới trắng tinh khôi gả cho Cố Dạ Cẩn, làm cô dâu của anh.
Anh che chở cô rất nhiều năm, khắp Tứ Cửu Thành biết anh có cưng chiều cô bao nhiêu, cô vẫn tưởng anh là toàn bộ thế giới của cô.
Nhưng, đích thân anh đã hủy hoại toàn bộ thế giới của cô.
Hiện tại một người phụ nữ khác sắp mặc váy cưới gả cho anh.
Diệp Linh vẫn không nói gì, chợt Tiền Tư Tư vui vẻ nói: “Dạ Cần, anh đã đến rồi?”
Diệp Linh ngước mắt, thấy được Cố Dạ Cần nhiều ngày không gặp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.