Có Dạ Cần đưa ngón tay ra, mò về cổ áo cô.
“Bốp”, Diệp Linh trực tiếp hất bàn tay to của anh ra: “Cố Dạ Cần, anh tốt nhất đứng đắn một chút, đừng có táy máy tay chân như trước, anh cũng đừng quên anh bây giờ là người đã có hôn ước.”
Diệp Linh xoay người đi vào căn hộ.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn chụp bờ vai cô oánh, trực tiếp cưỡng chế xoay cô qua, sau đó đẩy đến trên vách tường.
Động tác của anh cũng không dịu dàng, tắm lưng nhỏ mềm của Diệp Linh đụng vào tường, cô đau chau mày liễu, ngũ quan mềm mị cũng lạnh xuống: “Cố Dạ Cần, anh muốn cởi đồ tôi thì cứ nói, có cần phải làm như vậy không?”
Có Dạ Cần tràm mặt, căn bản không để ý đến cô, anh giơ’ tay cởi áo khoác ngoài của cô xuống tới, đầu vai cô oánh nhuận chỉ mang chiếc váy ngủ hai dây.
“Diệp Linh, em quả nhiên không mặc quần áo!” Anh từ trong hàm răng bật ra một câu như vậy.
*.” Người này bị điên rồi hả, cô mặc váy ngủ hai dây! Lẽ nào mặc váy ngủ hai dây trong mắt anh không phải quần áo?
“Cố Dạ cần, anh lại bị cái gì kích thích, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, mắc mớ gì tới anh, anh tức giận như vậy làm cái gì, tôi bảo anh cởi truồng sao?”
Cô mới vừa tắm xong liền nghe được ngoài cửa có người gõ cửa, cho nên cô mặc áo khoác ngoài rồi ra cửa, có chuyện gì sao?
Đây đã là thời nào rồi, lẽ nào phụ nữ ra cửa cũng phải che phủ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405264/chuong-1561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.