Nhắc tới người anh em tốt Cố Dạ Cần này, Lục Hàn Đình nhanh chóng chau mày kiếm, rất có ý “anh không quen cậu ta”, anh gật đầu: “Hình như vậy.”
Hạ Tịch Quán giận anh liếc mắt: “Cái gì mà hình như, đúng thì đúng, không đúng thì không đúng.”
Lục Hàn Đình yên lặng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ah.” Hạ Tịch Quán trực tiếp đẩy Lục Hàn Đình ra: “Vậy anh đi tìm anh em tốt của anh chơi đi! Đời người có ba cái vui lớn, tân hôn cưới vợ hiền, anh ta là anh em tốt mặc chung cái quần cùng anh lớn lên, anh nên ăn mừng một phen với anh ta đi kìa.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình: “…” Anh đã làm sai điều gì? Vì sao lại bị lạnh nhạt rồi?
Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao đều tới tham gia tang lễ, bạn tốt qua đời khiến bọn họ vô cùng sóc, tâm tình của mọi người đều u ám.
Lệ lão phu nhân ở cùng bạn thân Lục lão phu nhân của mình rất lâu, Lục lão phu nhân dần dần phán chắn lên, đương nhiên cũng nghênh đón một tin tốt – Lục Nhân Nhân đã tỉnh.
Lục Nhân Nhân ở trong hôn mê, rôt cuộc đã mở mắt ra.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng cuối thu rọi chiếu xuống nhân gian, tất cả mọi người đứng ở đẳng xa, Lục Nhân Nhân mặc áo khoác ngoài đen, một mình lặng lặng đứng trước mộ Lục Tư Tước và Anh Lạc một buổi sáng, nhớ lại quá khứ, triệt để buông lời từ biệt nửa đời trước của mình.
Lục Nhân Nhân gối đầu lên trên đùi Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/405231/chuong-1528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.