Chương trước
Chương sau
Một tiếng “Quán Quán” này còn chưa kịp gọi ra, đã có người tới: “Tử Tiễn, Quán Quán, hai em đang nói gì đấy?”
Lục Hàn Đình tới.
Lời nói kia vô thanh mà nghẹn lại.
Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, cô nghiêng cái đầu nhỏ: “Em nói vài lời với Tử Tiễn, không có trò chuyện cái gì.”
*Ừ,” Lục Hàn Đình gật đầu, anh đi tới vươn bàn tay, giữ bàn tay nhỏ Quán mềm như không xương của Hạ Tịch trong lòng bàn tay mình, sau đó nhìn về phía Lục Tử Tiễn: *Tử Tiễn, cùng nhau xuống ăn cơm tối đi!”
Từ giây phút Lục Hàn Đình xuất hiện, hơi nước và tia đỏ nơi đáy mắt Lục Tử Tiễn đã lui đi, phảng phất mềm mại một khắc kia chỉ là ảo giác, anh lại khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường: “Dạ, anh hai, anh và chị dâu đi xuống trước đi, lát em xuống sau.”
Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán rời đi.
Lục Tử Tiễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ biến mát, còn có bàn tay đan chặt nhau của bọn họ, trong tròng mắt xẹt qua vài phần ảm đạm.
Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu- Trước chùa, Lục Tư Tước nhắc chân, phía dưới đôi giày da màu đen được cọ sáng của anh thật sự có một tờ tiền.
Lãnh đạm nhìn thoáng qua, anh xoay người lên xe.
“Tiên sinh!”
Bên tai lại truyền tới tiếng nói sạch mềm dễ nghe kia.
Lục Tư Tước lần nữa ngoái đầu nhìn lại, Liễu Anh Lạc mới 14 tuổi ngũ quan còn non nớt, thế nhưng dưỡng thành dáng vẻ mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, hôm nay cô xõa tóc dài, mặt mày như tranh vẽ, khiến người ta thấy rồi nhớ mãi.
“Tiên sinh, tôi có thể kết bạn trên WeChat không?” Liễu Anh Lạc lấy ra điện thoại của mình, đôi mắt hạnh đen láy ươn ướt nhìn anh.
Lục Tư Tước nhấp môi mỏng: “Không thẻ.”
Nói xong, anh lên xe, xe sang vội vã rời đi.
Lời tác giả: Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đổi mới một chút câu chuyện Lục – Liễu.
Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán đi ra ngoài: “Quán Quán, em giao cho Tử Tiễn bản thảo thiết kế, rốt cuộc là ý của mẹ, hay là ý của em?”
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh, đây là ý của em nhưng, em tin tưởng đây cũng là ý của mẹ!”
Lục Tư Tước và Anh Lạc đi quá mức vội vội vàng vàng, trong cuộc sóng bọn họ ở nơi này có quá nhiều tiếc nuối, đối với Tử Tiễn có nhiều lời lắm vẫn chưa kịp nói ra, Hạ Tịch Quán tin tưởng, cái này cũng sẽ là ý của Anh Lạc.
Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán thông tuệ linh động, anh đã sớm đoán ra đây là chính ý của cô, anh đã đoán được, Tử Tiễn tự nhiên cũng đoán được.
Hạ Tịch Quán như vậy, sao Lục Tử Tiễn có thể quên?
Về sau mặc kệ trong cuộc đời Lục Tử Tiễn sẽ gặp được cô gái như thế nào, sợ rằng bọn họ cũng không thể thay thế cô được.
Kể từ khi biết Lục Tử Tiễn là em ruột mình, Lục Hàn Đình tự nhiên thêm máy phần tình cảm máu mủ, dù sao huynh trưởng như cha, nhưng, anh cái gì cũng cho được, duy chỉ có, Hạ Tịch Quán không thể.
Cho nên, vừa rồi anh đi vào.
“Quán Quán, chúng ta lúc nào rời đi?”
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Nếu đã tới Đề Đô, vậy thì ở vài ngày đi ạ! Em lo lắng bố mẹ em, còn nữa, em đã lâu không gặp Linh Linh rồi, nghe nói… Cố Dạ Cần sắp kết hôn rồi, đúng không ạ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.