Chương trước
Chương sau

“Kỳ thực suy nghĩ kỹ lại, Tiểu Liên còn rất kỳ quái, trước đây ở trong vùng núi, sát vách có một con chó, ban đêm luôn sủa, Tiểu Liên thấy phiền, ngày hôm sau con chó kia liền chết, hơn nữa chết rất thảm, bị người lấy dao đâm GHẾ ti Hạ Tịch Quán gật đàu, hiểu toàn bộ, Tràm Tiểu Liên này là giả, Trầm Tiểu Liên thật chỉ sợ sớm đã chết.
Nhưng cô có một nghỉ vấn, dựa theo tuổi tác mà nói, Trầm Tiểu Liên không thể hai mươi tuổi.
Năm đó Trầm Tiểu Liên theo cô Nhân Nhân đến Đề Đô, khi đó Lục Hàn Đình còn chưa sinh ra, năm nay Lục Hàn Đình đã ba mươi có hai, Trầm Tiểu Liên làm sao có thể chỉ có hai mươi?
*Tôi có một câu hỏi cuối cùng, Trầm Tiểu Liên năm nay rột cuộc bao nhiêu tuổi?” Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán rơi trên người bố Trầm mẹ Trằm.
“Cái này…” Bố Trầm mẹ Trầm cứng đờ, nhanh chóng chê cười nói: “Hạ tiểu thư, nếu chúng tôi đã nói hết, vậy chuyện tuổi tác cũng sẽ không lừa gạt cô, chúng tôi nói dối tuổi của Tiểu Liên, kỳ thực Tiểu Liên năm nay đã… ba mươi mắy rồi.”
“Cái chủ ý này cũng không phải là chúng ta nghĩ ra được, mà là Tiểu Liên tự mình nghĩ đi ra, lại nói tiếp Tiểu Liên quả là lão hóa ngược, hơn ba mươi tuổi rồi mà như một cô gái trẻ trong veo như nước, giả mạo thành cô gái hai mươi tuổi hoàn toàn không thành vấn đề, chúng ta nghĩ con gái mà, tuổi tác càng nhỏ càng đáng giá, cho nên, ha hả, liền nghe nó…”

“Được, cảm tạ hai người, tôi đã nghe được điều tôi muốn nghe rồi, hai người có thể đi.”
Bảo vệ áo đen đi đến, kéo bố Trầm mẹ Trầm đi.
“Hạ… Hạ tiểu thư, cô không được quên ban nãy cô đã nói, cô sẽ giúp chúng tôi xin tha với Lục tổng, cô không được quên đâu đấy…” Giọng của đôi vợ chồng càng lúc càng xa.
Trong phòng an tĩnh, Tình Nhi đi tới bên người Hạ Tịch Quán: “Công Chúa, hiện tại xem ra Trầm Tiểu Liên chính là Giao Nhân Tộc Công Chúa!”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Không sai, vị Giao Nhân Tộc Công Chúa này ở ngay lúc tôi và Lục Hàn Đình chưa ra đời đã tồn tại.”
“Vậy bây giờ chúng ta có nên lập tức bắt Trầm Tiểu Liên không?” Tình Nhi hỏi.
Hạ Tịch Quán nhìn Tình Nhi: “Cô cảm thấy nếu như chúng ta bắt Trầm Tiểu Liên, Lục tiên sinh sẽ làm thế nào?”
Tình Nhi khựng lại.
Hạ Tịch Quán đi tới trước cửa số sát đất: “Tuy là giữa Lục tiên sinh và Trầm Tiểu Liên trong sạch, không có gì cả, thế nhưng tôi biết Trầm Tiểu Liên đối với anh mà nói là một sự tồn tại rất đặc thù, giữa bọn họ có một đoạn chuyện cũ, chỉ là… tôi còn không biết đoạn chuyện cũ đó là cái gì, Lục tiên sinh không muốn nói cho tôi biết.”
“Công Chúa, vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể vì Lục tiên sinh mà thả Tràm Tiểu Liên chứ ạ!?” Tình Nhi thật sự không biết Lục Hàn Đình đang điên cái gì, cùng Trầm Tiểu Liên vướng víu không rõ.
Hạ Tịch Quán nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa số, hàng mi nhỏ dài khẽ run: “Tôi đã đồng ý với anh ấy, cho anh ấy thời gian, thế nhưng, hiện tại thời gian đã đến, tôi không thể đợi thêm nữa, về chuyện cũ giữa anh ấy và Trầm Tiểu Liên, tôi hiện tại sẽ tự tay vạch trần!”
Tình Nhi hai mắt sáng ngời, cô ấy nhìn Hạ Tịch Quán rực rỡ hào quang trước mắt, đây mới là Công Chúa Điện Hạ của cô ấy!
“Nhưng Công Chúa, Lục tiên sinh không muốn kể chuyện giữa ngài ấy và Trầm Tiểu Liên, chúng ta phải vạch trần như thế nào ạ?” Tình Nhi hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.